Chương 3: Nhiệt Phong

Ngưỡng Tuyết Phong biết mình đã nghĩ nhiều, anh đổ thêm vài viên đá vào ly vang đỏ rồi uống một ngụm lớn.

Tối nay, Giang Kiều kích động, nốc rượu rồi say bí tỉ, một hai đòi xen vào giữa Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong ,bảo là có chuyện muốn nói.

Một tay Giang Kiều kéo lấy Khương Xuy Vũ, tay còn lại kéo Ngưỡng Tuyết Phong, hai mắt rưng rưng, hai tay run rẩy như mẹ già gả con gái.

Khương Xuy Vũ sợ Giang Kiều cứ nói mãi.

“Tôi thực sự rất cảm động. Thật đấy!” Giang Kiều đem tay bọn họ áp vào hai má của mình, để bọn họ nâng khuôn mặt lún phún râu của anh ấy, nhắm mắt say sưa nói: “Hai người là người khiến tôi cảm động nhất! Tôi vốn tưởng, hai người các cậu đều đã thành công cả rồi, một người là ngôi sao lớn, một người là ông chủ lớn, chắc chắn sẽ không vừa mắt chúng tôi nữa, cũng sẽ không nhận kịch bản mà tôi viết. Kịch bản phần hai này, tôi còn suy đến thị trường mà thêm vào rất nhiều tình tiết bán hủ - tôi tuyệt đối không phải vì tư lợi riêng đâu đấy, tôi vốn nghĩ là nếu các cậu không đồng ý thì tôi cũng có chỗ mà cò kè mặc cả. Thật không ngờ các cậu vẫn niệm tình cũ, vậy mà lại chẳng chút bất mãn với những gì tôi viết ra. Giang Kiều tôi đã làm biên kịch nhiều năm như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu được diễn viên chính tin tưởng đến thế. Tôi thực sự rất cảm động đó…..”

Trong lòng Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong đều lộp bộp một tiếng.

Hai người bọn họ gần như cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của đối phương, ánh mắt không chút phòng bị va vào nhau rồi nhanh chóng tránh đi.

Ngưỡng Tuyết Phong liền mở miệng nói, trong giọng nói lành lạnh còn mang theo vài phần khách sáo của thương nhân: “Chú Giang, tôi vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của chú. Hơn nữa phần hai này là do Nhiệt Phong phát sóng độc quyền, chuyện liên quan đến lợi ích nên tôi sẽ phối hợp với chú, để đáp ứng nhu cầu thị trường, mấy tình tiết vặt vãnh kia không quan trọng.”

Giang Kiều đã ngủ say như chết rồi.

Lúc kết thúc bữa cơm, đạo diễn còn yêu cầu chụp ảnh tập thể, Giang Kiều gần như được người khác sốc lên đứng vào chính giữa, mí mắt không tài nào mở nổi.

Đạo diễn tức giận không thôi: “Đã nói là lúc nữa phải chụp ảnh mà vẫn cứ uống say như chết.” Thậm chí còn muốn lấy hai cây tăm chống mí mắt Giang Kiều lên.

Lâm Hồng Anh nói: “Đáng ra nên chụp ảnh trước khi uống rượu mới phải.”

Đạo diễn vốn nghĩ cơm no rượu say xong mọi người sẽ quen thân nhau hơn, như vậy thì lúc chụp ảnh mới có cảm giác trùng phùng.

“Bỏ đi.” Khương Xuy Vũ vừa xé bỏ băng cá nhân trên trán xuống vừa an ủi: “Mắt chú Giang vốn không to, mở mắt hay không không quan trọng.”

Đạo diễn nghe vậy liền bị chọc cười: “Cũng có lý.”

Người chụp ảnh kêu máy ảnh không chụp hết được, mọi người sát lại vào nhau hơn chút.

“Xuy Vũ, Tuyết Phong, hai người các cậu gần gũi hơn chút đi.” Người chụp ảnh chụp xong vài tấm lại hô lên.

Ngưỡng Tuyết Phong đưa tay ôm lấy vai Khương Xuy Vũ.

Sau khi tan cuộc, mọi người đều tự về phòng mình, ngày mai chính thức khai máy quay “Đại phú ông” phần hai.

Đoàn làm phim đặt cho ba người Ngưỡng Tuyết Phong, Khương Xuy Vũ còn có Dư Tần phòng cao cấp nhất trong khách sạn ởcùng một tầng.

Phòng của Dư Tần là phòng gần thang máy nhất nên vừa ra khỏi thang máy đã vẫy tay chào hai người: “Mai gặp.”

Bách Đông thấy cậu ta vào phòng rồi mới nhỏ giọng nói với Khương Xuy Vũ: “Lúc ăn cơm người này cứ dán mắt vào anh thôi, em để ý cậu ta lâu rồi.”

Khương Xuy Vũ đã quen rồi: “Hay cậu thử đếm người không dán mắt vào tôi xem.”

Ngưỡng Tuyết Phong hơi nghiêng đầu, âm thầm đánh giá người trợ lý cao lớn rất cảm giác tồn tại của Khương Xuy Vũ.

Bách Đông nở nụ cười thật thà với anh.

Khương Xuy Vũ đến phòng mình trước, Ngưỡng Tuyết Phong bước qua bọn họ đến phòng bên cạnh.

Khương Xuy Vũ khoanh tay, lúc thấy Bách Đông lấy thẻ phòng ra mở cửa, trong lòng tự dưng lại bốc lên lửa giận.

“Ngưỡng Tuyết Phong.” Khương Xuy Vũ không nhịn được gọi.

Ngưỡng Tuyết Phong đứng lại, quay đầu nhìn Khương Xuy Vũ hơi nghi hoặc.

Khương Xuy Vũ sải bước đến trước mặt anh, nghiến răng đầy thù hằn, nhỏ giọng nói: “Lúc anh ôm lấy tôi, cả cánh tay anh đều cứng ngắc đấy.”

“Tôi tưởng đây là chuyện bình thường.” Giọng điệu của Ngưỡng Tuyết Phong vẫn vô cùng bình tĩnh: “Tiếp xúc cơ thể với bạn trai cũ chia tay không mấy vui vẻ thì ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên chứ.”

“Vậy sao?” Khương Xuy Vũ cười lạnh, rồi bỗng nhiên tiến lại gần, bàn tay hơi lạnh của cậu đặt lên má Ngưỡng Tuyết Phong, đầu ngón tay lướt qua môi anh đầy khıêυ khí©h.

Ngưỡng Tuyết Phong mím chặt môi, đôi mắt đen nhánh thâm trầm nhìn chằm chằm Khương Xuy Vũ, nhưng vẫn vững như bàn thạch.

“Mong là lúc diễn anh có thể tự nhiên hơn chút.” Khương Xuy Vũ nhỏ giọng thầm thì, ngữ điệu kéo dài mập mờ, như đường như mật, hơi thở chậm rãi phả vào cổ Ngưỡng Tuyết Phong, triền miên mộng mị.

“Mai gặp.” Khương Xuy Vũ nhanh chóng lùi lại, cười cười, xoay lưng, phất tay với anh.

Cánh cửa vừa đóng lại, sắc mặt hai người một người đứng trong, một người đứng ngoài đều thay đổi.

Sống lưng thẳng tắp của Ngưỡng Tuyết Phong như bị đè nặng quá lâu, không tài nào chịu nổi mà lung lay sắp đổ. Anh dựa người vào tường để thở dốc, mở miệng hít thở khó khăn. Sự đau khổ và khát khao trong mắt như đã tràn cả ra ngoài.

Khương Xuy Vũ hung hăng đập vào bức vách chỗ huyền quan, mắng: “Khốn khϊếp! Anh ta cứ tỏ ra như chẳng hề có chuyện gì vậy!”

Bách Đông ngủ ở phòng ngoài để lúc nào cũng tiện giao việc.

Khương Xuy Vũ xông thẳng vào phòng ngủ lật kịch bản, vừa lật kịch bản vừa mắng mỏ, nhưng lật đi lật lại cũng chỉ mắng được mỗi câu khốn khϊếp.

Khương Xuy Vũ tuy được cưng chiều từ nhỏ nhưng ở phương diện đóng phim vẫn rất chuyên nghiệp, quan trọng là cậu có thiên phú nên đã thuộc làu làu kịch bản từ lâu.

Nhưng trước khi được Giang Kiều nhắc nhở cậu lại hoàn toàn không nhận ra phần lớn cảnh đối diễn của Thiệu Mộ Phàm với Giang Đông Lưu đã vượt qua mức “người hiền thấy đức, người khôn thấy trí”, người hiểu được thì chỉ cần một giây đã hiểu.

Trong kịch bản có rất nhiều tình tiết liếc mắt đưa tình, nắm tay, dìu đỡ thậm chí là ôm ấp. Mặc dù trong hoàn cảnh nguy hiểm và kí©h thí©ɧ cũng không bị ngượng ngạo. Nhưng từ khi CP của mùa một bùng nổ thì những tình tiết này rõ ràng mâp mờ hơn tình anh em nhiều.

Nếu thực sự có xóa đi cũng không ảnh hưởng gì.

Khương Xuy Vũ ôm đầu kêu rên: “Bị quỷ ám rồi.”

Nghi thức khởi động máy của đoàn làm phim vô cùng đơn giản, cũng không mời truyền thông. Thực tế thì việc phần hai khai máy vẫn trong giai đoạn bảo mật. Với độ hot của “Đại phú ông” hiện giờ thì hoàn toàn có thể bỏ qua việc để lộ tin tức khai máy với truyền thông. Đến thời điểm thích hợp, tung ra bức ảnh chụp cả đoàn phim hiển nhiên sẽ có hiệu quả tuyên truyền bất ngờ.

Phần hai về cơ bản đều lấy cảnh thực. Địa điểm quay phim là huyện thành ở thành phố tuyến bốn này. Khu nội thành này vốn được dự định phá đi rồi xây lại, sau không biết xảy ra chuyện gì mà người dân sống ở đây đã chuyển đi hết mà bên khai phá tạm thời gác lại kế hoạch. Hiện giờ đã thành vườn không nhà trống, nhà cao tầng, cửa hàng trống trải san sát nhau, trên đường mọc đầy cỏ dại, hàng cây hai bên đường xum xuê không được cắt tỉa càng hiện rõ sự hoang vắng đổ nát, rất phù hợp với cảnh mạt thế.

Một vài diễn viên quan trọng khác trong bộ phim - người máy, vẫn giữ nguyên như phần một, vẫn chọn cách dùng người thật diễn, khoác trang phục người máy ở bên ngoài.

Chỉ là lần này đã rút kinh nghiệm sau khi phần một bị mắng chửi thậm tệ nên đạo cụ được chuẩn bị kỹ càng hơn. Lớp vỏ ngoài của người máy đều được đúc từ hợp kim nhẹ, chống mài mõn, mặc lên cũng không khó, chiếu đèn lên cũng rất có cảm giác cứng lạnh của kim loại.

Làm như vậy không chỉ vì tiết kiệm tiền, nếu không phải những cảnh như trời đất sụp đổ, huyền huyễn thần thoại… thì thực ra thì việc sử dụng đạo cụ trông sẽ hoàn hảo hơn so với sủ dụng hiệu ứng. Ánh sáng và bóng của người máy đều là thật. Những tiểu tiết nhỏ như thế sẽ khiến khán giả hưởng thụ hơn. Như vậy hậu kỳ chỉ cần thêm hiệu ứng đặc biệt cho vũ khí, vừa tiết kiệm tiền càng bớt lo.

Hơn nữa, đạo cụ còn có thể để đến phần ba, phần bốn tiếp tục sử dụng, trong thời gian đó có lẽ còn có thể cho đoàn làm phim khoa học viễn tưởng khác thuê, tận dụng đến mức khiến người ta tức lộn ruột……

Vết xước trên trán Khương Xuy Vũ qua một đêm vẫn chưa hết sưng, nhưng may mà vai diễn của cậu luôn đi đi lại lại trong mưa bom bão đạn nên vẻ ngoài khá nhếch nhác, vết thương nhỏ như vậy không ảnh hưởng gì.

Chỉ là chị trang điểm đau lòng không thôi, vừa trang điểm cho cậu, vừa nắm cổ tay thở dài: “Khuôn mặt trắng nõn như vậy sao lại bị đυ.ng thế này, cậu đã sát trùng chưa?”

“Cảm ơn chị, em đã sát trùng rồi ạ.”

“Nhớ chú ý kiêng khem đừng để lên sẹo nhé.”

“Vâng, em vẫn chú ý ạ.”

“Làm gì lại để xước thế này? Sao cậu lại không cẩn thận như vậy?”

Khương Xuy Vũ hơi ngừng lại, cắn cắn răng chưa kịp trả lời đã nghe thấy chị ấy xem mặt đoán ý như người từng trải: “Hai đứa giận dỗi nhau cào ra đấy hả?”

Tất cả mọi người trong phòng trang điểm, dù là người đang trang điểm hay là người đang được trang điểm thoáng chốc đều dỏng tai lên nghe ngóng.

Mười mét xung quanh Khương Xuy Vũ mọi người đều nín thở, yên lặng không tiếng động.

Chỉ nghe thấy Khương Xuy Vũ tức giận xì một tiếng: “Là do một tên khốn khϊếp hại ạ.”

Cảnh quay thứ nhất.

Trên sân thượng cũ kỹ, ánh chiều tà đỏ như máu. Bên ngoài ống kính, thành phố trống rỗng được bao phủ dưới ánh hoàng hôn rỉ sét trở nên tĩnh mịch, quạnh quẽ lại ẩn giấu đầy nguy hiểm.

Ống kính quay lại sân thượng.

Giang Đông Lưu quần áo rách rưới đau đớn mở mắt ra, rặng mây đỏ quá gần, tựa như có thể vươn tay với lấy. Anh hoảng hốt trong phút chốc rồi mới cảnh giác nhảy dựng lên.

Anh nhìn thấy Thiệu Mộ Phàm – đối thủ vừa đáng sợ lại vừa khó xơi, đang ngồi quay lưng lại với anh ngắm nhìn hoàng hôn bên rìa sân thượng.

Thiệu Mộ Phàm như nhận ra người phía sau đã tỉnh lại, cậu quay đầu lại, đuôi mắt hơi nhếch lên vốn lộ vẻ hung ác ương bướng, trong thoáng chốc lại nhẹ nhàng giương lên. Thiệu Mộ Phàm mỉm cười vô hại, ngược ánh hoàng hôn tươi đẹp càng thêm xinh đẹp đến ảo diệu.

“Cảnh này tuyệt quá đi!” Đạo diễn ngồi trước máy theo dõi hưng phấn đến vỗ đùi.

Lúc quay xong cảnh này, đạo diễn đợi Khương Xuy Vũ và Nghưỡng Tuyết Phong bước xuống, kéo hai người bọn họ qua: “Có phải là rất đáng khen hay không? Năng lực nắm bắt ống kính của Xuy Vũ đã lợi hại hơn rất nhiều so với bốn năm trước, tôi định lấy tấm này làm bìa ngoài tập một, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị sắc đẹp này thu hút.”

Khương Xuy Vũ đã quen với việc được mọi người tâng bốc từ lâu nên cũng không để ý, nhận lấy chai nước Bách Đông đưa từ từ uống, khóe mắt nhanh chóng lướt qua camera giám sát.

Ngưỡng Tuyết Phong cũng tùy ý nhìn lướt qua, không nặng không nhẹ ừ một tiếng.

Khương Xuy Vũ vứt chai nước bị bóp đến biến dạng cho Bách Đông.

So với cảnh quay tuyệt đẹp khiến đạo diễn không ngớt lời khen thì lời thoại khi đối diễn lúc nãy càng khiến Ngưỡng Tuyết Phong mất hồn mất vía.

“Tôi cho rằng giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm.” Thiệu Mộ Phàm đứng dậy đối mặt với Giang Đông Lưu, không biết có phải bởi vì sắc trời hay không mà nụ cười của cậu lại càng thêm động lòng người: “Hiểu lầm đều có thể giải thích rõ ràng, anh có bằng lòng dành ra vài phút nghe chuyện cũ của tôi rồi mới quyết định cho tôi một cái ôm hay một nắm đấm không?”

Lời thoại của Thiệu Mộ Phàm, khuôn mặt của Khương Xuy Vũ đều mang theo sự khẩn cầu chân thành mà yếu ớt.

Hư ảo và hiện thực như chồng lên nhau trong khoảnh khắc đó, giống như cách trở giữa bọn họ cũng chỉ là hiểu lầm “có thể giải thích rõ ràng”.

Ngưỡng Tuyết Phong xoa điểm giữa hai đầu lông mày, ép bản thân mình không được mơ mộng hão huyền.

Dư Tần vẫn đứng bên quan sát học hỏi cũng nịnh nọt: “Rất đẹp, vẻ đẹp của Xuy Vũ quả thật là không phân nam nữ mà.”

Tuy Dư Tần đang khen ngợi, nhưng không biết tại sao, Ngưỡng Tuyết Phong lại nghe ra cậu ta dường như không thích Khương Xuy Vũ.

Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ, có bao nhiêu người thích Khương Xuy Vũ thì cũng có bấy nhiêu người ghét cậu mà thôi.

Ngày khởi công đầu tiên không nhiều việc mấy, quay một cảnh phim, thuận tiện cho diễn viên làm quen với khu nội thành cũ sắp ở, phần lớn cảnh quay của phần hai đều tập trung ở dây. Nơi này ít người hiếm xe, quay cảnh đuổi theo xe trong khu vực bị phong tỏa như này vừa đơn giản lại an toàn.

Chập tối, mọi người đều ngồi xe về khách sạn trong thành phố.

Mấy diễn viên chính cùng ngồi trên một chiếc xe rộng rãi.

Nữ chính Lâm Hồng Anh lơ đãng chơi điện thoại, trong lòng thầm nhẩm lại những chuyện người đại diện đã nhắc nhở cô.

Trên thực tế, nhân vật nữ chính do cô sắm vai cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, những phân cảnh quan trọng liên quan đến cô trong phần hai cũng không nhiều, có thể đoán trước được sau khi phần hai phát sóng cô cũng sẽ chẳng thu hút được bao nhiêu người hâm mộ. Chuyện này cũng khiến cô rất lo lắng, còn cùng người đại diện vắt óc tìm kiếm cơ hội xoay chuyển.

Cô cảm thấy hiện giờ Khương Xuy Vũ đang rất hot nên nịnh bợ anh khá là quan trọng, nếu có thể tạo ra vài scandal thì cũng lời lắm. Nhưng người đại diện của cô lại nhất quyết yêu cầu cô phải nắm bắt cơ hội hiếm có được đối diễn cảnh tình cảm với Ngưỡng Tuyết Phong, tạo quan hệ tốt với Ngưỡng Tuyết Phong.

Ngưỡng Tuyết Phong không chỉ là một diễn viên mà còn là người thành lập công ty Nhiệt Phong, là CEO truyền thông của Nhiệt Phong, điều này nghĩa là anh có rất nhiều tài nguyên phim ảnh.

Lâm Hồng Anh cố ý ngồi hàng bên cạnh Ngưỡng Tuyết Phong, chỉ cách anh một lối đi nhỏ.

Lâm Hồng Anh hít sâu một hơi, cố gắng chủ động lại gần tự nhiên nhất có thể: “Hôm nay xong việc sớm, lúc về có thể xem vài tập phim rồi. Đúng rồi, anh Tuyết Phong, em chính là fan trung thành của Nhiệt Phong đấy.”

Lúc này Ngưỡng Tuyết Phong mới hơi quay đầu lại: “Vậy sao?”

Lâm Hồng Anh còn cố ý mở màn hình điện thoại lên để lộ ra APP Nhiệt Phong: “Em đã nạp không ít tiền để xem phim của các anh đâu.”

“Cảm ơn đã ủng hộ.” Ngưỡng Tuyết Phong khách sáo nói.

Lâm Hồng Anh tiếp tục cố gắng: “Thực ra em vẫn luôn rất tò mò tại sao công ty các anh lại lấy tên “Nhiệt Phong” chứ? So với tên của anh Tuyết Phong, một chữ là tuyết một chữ là nhiệt hình như có hơi xung đột... Em nhớ là trong tên của người sáng lập còn lại cũng không có chữ “nhiệt” này mà?”

Ngưỡng Tuyết Phong vô thức nhìn về Khương Xuy Vũ ngồi phía trên, nói: “Cũng chỉ là cái tên thôi, đặt đại ý mà.”

“Vậy sao.” Không thể tiếp tục đi sâu vào chủ đề khiến Lâm Hồng Anh có hơi ngượng ngùng thở dài một hơi. Ngưỡng Tuyết Phong cũng quay đầu, ngây người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, không biết là anh đang nghĩ những gì, lại càng không có ý chủ động tán gẫu.

Giờ nói ra cũng chỉ là cái tên “mà thôi” nhưng nó cũng đã từng khiến Ngưỡng Tuyết Phong rối bời cả tháng trời.