Chương 6: Bắt đầu

Đã mấy ngày rồi mà giảng viên lớp diễn xuất vẫn chưa dành cho Khương Xuy Vũ bất kì một lời khen nào. Chỉ cần là người bình thường thì sẽ nhận ra tâm trạng của Khương Xuy Vũ đang cực kỳ kém, mấy người bạn học vốn hay vây lấy cậu đều rất biết nhìn sắc mặt người khác mà tản ra.

Hiếm khi mới có một ngày xung quanh chỗ Khương Xuy Vũ không có một ai, để cho cậu có thể yên tĩnh suy nghĩ một vài chuyện.

Buổi chiều hôm qua, giảng viên lớp diễn xuất đã đặc biệt gọi điện thoại cho Khương Xuy Vũ bảo cậu đến văn phòng để nói chuyện riêng với cậu. Học sinh cưng Khương Xuy Vũ trong mắt các thầy cô giáo cũng được coi là một cậu nhóc đáng yêu.

“Diễn xuất của em đúng là rất có hồn nhưng tại sao cứ đến những cảnh tình cảm thì lại không thể trơn tru một chút nào vậy?” Giảng viên rất phiền não vì chuyện này, Khương Xuy Vũ là một hạt giống tốt, cậu không nên có những thiếu sót quá lớn gây ra những hạn chế về vai diễn và độ sâu diễn suất như vậy.

Khương Xuy Vũ cũng vì chuyện này mà phát sầu: "Nhưng mà mấy bạn học nữ diễn đôi với em đều đỏ hết cả mặt lên rồi."

"Mấy bạn ấy đỏ mặt là vì gương mặt của em tiến đến quá gần các bạn ấy!" Giảng viên không giấu nổi sự tức giận trên mặt nói, "Đó là vì câu thoại ‘Anh thích em’ mà em đã nói, video đây, em tự xem đi."

Người giảng viên mở một đoạn video clip của tiết học lần trước trên máy tính ra cho Khương Xuy Vũ xem.

Khương Xuy Vũ và bạn diễn nữ đóng vai một đôi học sinh yêu đương lén lút: Trong lớp học, buổi sáng tự học cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, các học sinh đang đọc diễn cảm những bài văn mà họ đã thuộc nằm lòng.

Khương Xuy Vũ dựng đứng quyển sách trên bàn lên, che đứt tầm nhìn của giáo viên trên bục, cậu mượn tiếng đọc sách vang dội xung quanh, ngại ngùng quay sang phía bạn nữ cùng bàn: "Tớ thích cậu".

Bạn nữ đó không nghe được rõ cậu đang nói gì, nhưng từ khẩu hình có thể đoán được ý của cậu muốn nói, gương mặt thoáng chốc liền đỏ ửng lên.

Khương Xuy Vũ dùng góc nhìn của bên thứ ba để xem hết đoạn video này, thế nhưng biểu cảm vẫn rất mơ hồ, cậu cảm thấy diễn xuất của mình khá tốt mà, ánh mắt cũng rất chân thành.

“Chính là bởi vì em diễn xuất quá chân thành đó.” Người giảng viên thở dài, nghĩ một hồi rồi lấy đề tài tại chỗ, cầm lấy một cái chén sứ màu trắng, sau đó rót nửa chén nước khoáng vào, “Nhìn xem, nước này có phải rất trong không?”

Khương Xuy Vũ gật đầu.

Giảng viên nói: "Diễn xuất của em cũng giống như cốc nước này, trong sáng, sạch sẽ, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy đáy."

"Cái này không phải rất tốt sao?"

"Tốt, mà cũng không tốt. Diễn xuất trong sáng cảm xúc tự nhiên cũng đủ khiến người ta đập bàn ca ngợi." Giảng viên lại nói, "Nhưng mối tình đầu của học sinh không chỉ thể hiện sự chân thành, mà trong đó còn phải có cả sự mơ hồ, thăm dò, suy tính thiệt hơn, ngoài ra còn phải chứa cảm xúc vừa mong đợi vừa sợ hãi, phức tạp đến mức không thể thấy được nhiều cảm xúc trong đó. Mà càng sâu sắc thì càng phức tạp. Tình yêu không phải tình cảm gia đình, không phải tình bạn, tình yêu là sự độc chiếm, cường điệu sự chiếm hữu tuyệt đối, lòng tham vô tận không thể nào lấp đầy được, từ trước đến nay không bao giờ chỉ là sự chân thành."

Khương Xuy Vũ vừa nghe vừa gật gù, cậu cũng chả biết mình đã hiểu được bao nhiêu.

Giảng viên nhìn thấy học trò cưng của mình ủ rũ thì không kìm được mà an ủi: "Em mới mười bảy tuổi, vẫn chưa yêu đương với ai bao giờ đúng không?"

Khương Xuy Vũ thành thật lắc đầu.

Giảng viên nói: "Thực ra em cũng có thể thử yêu đương một lần, điều đó có thể tạo cảm hứng cho em."

Khương Xuy Vũ ngồi trong lớp, ngẫm nghĩ, rốt cuộc thì tình yêu là một thứ cảm giác gì, cậu thực sự cần phải thử yêu đương một lần sao?

Vậy thì nên bắt đầu yêu đương với ai thì tốt đây?

Những bạn học sinh chuẩn bị lên lớp lần lượt bước vào cửa phòng học.

Khương Xuy Vũ nhìn về phía bọn họ, thầm nghĩ: Cậu sẽ nhắm mắt lại rồi đếm đến mười, người nào xuất hiện trước mặt thì cậu sẽ yêu đương cùng với người đó.

Thậm chí Khương Xuy Vũ còn không ý thức được việc mình nên giới hạn trên phương diện giới tính.

Đếm đến mười, Khương Xuy Vũ vừa mở mắt liền nhìn thấy Ngưỡng Tuyết Phong vừa ôm quyển lý thuyết biểu diễn, vừa chạy thẳng đến chỗ ngồi với bạn cùng phòng ở hàng ghế sau cho kịp tiếng chuông vào học.

Khương Xuy Vũ đưa tay ra, chặn anh đứng lại giữa đường.

Ngưỡng Tuyết Phong giật mình đứng ngẩn ra tại chỗ, nhìn về phía bạn cùng phòng ở phía sau rồi ngồi xuống ghế trống ở bên cạnh Khương Xuy Vũ.

Khương Xuy Vũ nhìn anh cười hihi, hỏi: "Anh vẫn còn đang làm cái video kia à?"

“Vẫn đang làm.” Ngưỡng Tuyết Phong có chút khó hiểu, không biết Khương Xuy Vũ tìm anh để làm gì.

“Đặt tên là gì vậy?”

Ngưỡng Tuyết Phong nghe thấy cậu hỏi đến Văn đề này thì hơi ngại ngùng một chút, cố gắng nói một cách tự nhiên có thể: "Thì là cái tên mà cậu đặt đó."

"Nhiệt Phong?"

Ngưỡng Tuyết Phong gật đầu.

“Nhiệt Phong hay mà!” Khương Xuy Vũ vừa mỉm cười vừa lẩm bẩm nói, ý vị vô cùng sâu xa, cậu thầm nghĩ trong lòng, người cậu cần tìm chính là anh rồi.

Sau ngày hôm ấy, đột nhiên Ngưỡng Tuyết Phong phát hiện dạo gần đây anh và Khương Xuy Vũ rất hay liên lạc với nhau, dần dần cũng trở nên quen thuộc hơn.

“Ngưỡng Tuyết Phong, ăn cơm trưa cùng nhau đi.”

“Ngưỡng Tuyết Phong, anh ngồi bên cạnh tôi này.”

“Ngưỡng Tuyết Phong, tôi muốn chung nhóm với anh.”

……

Khương Xuy Vũ cứ gọi anh một cách thân mật như vậy,không có chút xa lạ nào khiến cho Ngưỡng Tuyết Phong cảm thấy vô cùng kỳ lạ, anh không biết anh và Khương Xuy Vũ có tình cảm thân thiết quá mức như vậy từ khi nào.

Tất nhiên, Ngưỡng Tuyết Phong cũng chưa từng nói những câu như kiểu "Tôi với cậu cũng không thân thiết lắm, tôi vẫn nên đi tìm bạn cùng phòng của tôi thì hơn" hay đại loại như thế... để từ chối.

Mà ngược lại cứ mỗi lần khương Xuy Vũ vừa vẫy tay là Ngưỡng Tuyết Phong đã mê mê mẩn mẩn, vui vẻ chạy đến.

Ngay từ câu nói đầu tiên của hai người họ với nhau đã định trước rằng Ngưỡng Tuyết Phong sẽ không bao giờ có thể nói một từ "không" với Khương Xuy Vũ.

Mà sau này, sau khi cả hai đã ở bên nhau, Ngưỡng Tuyết Phong đã từng hỏi tại sao Khương Xuy Vũ lại thích anh?

Lúc đó Khương Xuy Vũ liền vô cùng vui vẻ kể lại cho anh nghe nguyên nhân vì sao lại xảy ra tất cả những chuyện này, "bởi vì mối nhân duyên vô cùng kỳ diệu đó" nhưng còn chưa nói hết câu đã dừng lại, bởi vì cậu có thể nhìn thấy sắc mặt của Ngưỡng Tuyết Phong đang thay đổi một cách rõ rệt.

Ngưỡng Tuyết Phong không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong đã mang tâm trạng buồn bã không thôi. Vì anh nhận ra rằng Khương Xuy Vũ hoàn toàn không có ấn tượng gì đặc biệt với anh, thậm chí anh chỉ như một trò đùa trẻ con. Chỉ là anh tình cờ xuất hiện vào giây Khương Xuy Vũ đếm đến mười của mà thôi. Anh có thể xuất hiện vào khoảnh khắc đó, vậy thì bất kỳ người nào khác cũng có thể xuất hiện.

Điều này trở thành một nút thắt khó có thể tháo gỡ trong lòng Ngưỡng Tuyết Phong.

Có lẽ, trước khi mối quan hệ của họ đứng trên bờ vực tan vỡ thì những ý nghĩ không vui vẻ, muốn quên hết đi này đã để lộ bộ mặt gớm ghiếc, cố gắng đấu tranh,xuất hiện len lỏi giữa những kỷ niệm đẹp của hai người, trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát con lạc đà.

Trở lại khách sạn, Khương Xuy Vũ liền nhìn thấy trợ lý Tiểu Mặc đang đi theo sau Ngưỡng Tuyết Phong.

Khương Xuy Vũ đứng ở phía sau lên tiếng gọi cô ấy: "Cô Tiểu Mặc."

Tiểu Mặc nghe thấy có người đang gọi mình, nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy người gọi là cậu thì khuôn mặt liền đỏ bừng lên: "Anh Khương."

Khương Xuy Vũ tiến lên vài bước, dịu dàng mỉm cười nói: "Có rảnh không? Tôi mời cô đi ăn đêm."

Tiểu Mặc vừa nghe liền vội vàng xua tay: "Không, không, không, không cần đâu."

Trái lại Khương Xuy Vũ lại tỏ ra rất nhiệt tình: "Tôi còn chưa có dịp để cảm ơn cô nữa, cảm ơn thuốc lá của cô."

"Chuyện dễ như trở bàn tay thôi, em rất vui vì mình có thể giúp đỡ anh Khương."

“Làm ra loại thuốc lá thủ công như thế này rất rắc rối đúng không?” Khương Xuy Vũ mỉm cười, lông mày cong lên thành hình vòng cung, như một cái móc câu, “Nếu cô không để tôi được cảm ơn cô thì lương tâm của tôi sẽ cắn rứt lắm.”

Đứng trước một anh chàng điển trai như Khương Xuy Vũ, ít có cô gái nào có thể cưỡng lại lời mời gọi nhiệt tình của cậu.

Tiểu Mặc có chút khó xử, quay đầu nhìn Ngưỡng Tuyết Phong như đang cầu cứu.

Ngưỡng Tuyết Phong không nỡ mặc kệ Tiểu Mặc nên bước đến đứng chặn trước mặt Tiểu Mặc, khách sáo nói: "Mấy cô gái thời nay đều muốn giảm cân mà, cho nên bữa đêm vẫn nên bỏ đi thì hơn."

Nụ cười của Khương Xuy Vũ đã không còn dịu dàng như vừa nãy nữa, mà trái lại khóe miệng lại cong lên mang theo nét châm chọc, trêu ghẹo người nhìn, "Thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không sao mà. Tôi cũng muốn giảm cân, ăn xong rồi lại hẹn nhau lúc nào đến phòng tập thể hình đi."

Ngưỡng Tuyết Phong trầm giọng nói: "Thực sự rất cảm ơn cậu. Nhưng tôi thấy cậu thử tặng cô ấy một chiếc túi Gucci hoặc LV có khi còn làm cho cô ấy vui vẻ hơn so với việc được cậu rủ đi ăn đêm đấy."

Ngưỡng Tuyết Phong đưa tay về đằng sau xua tay, ra hiệu cho Tiểu Mặc tự về phòng trước.

Sau đó Ngưỡng Tuyết Phong lại nhìn ngó hành lang ở đằng trước và phía sau, ngoại trừ Bách Đồng đang đứng cách đó không xa thì không còn người nào khác nữa.

Ngưỡng Tuyết Phong liền hạ giọng xuống, anh có chút tức giận: "Cần gì phải đi trêu chọc con gái nhà người ta thế?"

Sắc mặt của Khương Xuy Vũ liền lạnh đi: "Chẳng lẽ tôi mời người ta đi ăn đêm là làm chuyện xấu sao?"

“Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì.” Ngưỡng Tuyết Phong tiến sát đến gần mặt Khương Xuy Vũ, gần như là đang ghé vào tai cậu thì thầm, “Cậu chẳng qua chỉ là định nghe ngóng xem rốt cuộc thì chuyện của Liễu Diệp Yên là do cô ấy làm hay do tôi làm thôi không phải sao? Sau đó thì sao nữa, cậu có ý gì?"

Khương Xuy Vũ trừng mắt nhìn Ngưỡng Tuyết Phong chằm chằm, giống như bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình vậy, cậu tức giận xoay người rời đi.

Thế nhưng Ngưỡng Tuyết Phong lại túm lấy cổ tay của cậu kéo lại, “Cậu cứ khıêυ khí©h tôi hết lần này đến lần khác là có mục đích gì? Chẳng qua là cậu muốn chứng minh rằng tôi vẫn còn nhớ nhung không quên cậu, vẫn như một tên tù tội đâm đầu vào yêu cậu, chứng minh rằng cậu vẫn có sức hút rất lớn đối với tôi, chứng minh lần đầu tiên cậu thất bại trên người tôi ba năm trước chỉ là ngoài ý muốn, chứng minh rằng không ai có thể chống đỡ lại sức hấp dẫn của Khương Xuy Vũ cậu, từ đó có thể thỏa mãn thói hư vinh từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp bất cứ thất bại nào của cậu mà thôi!”

Ngưỡng Tuyết Phong vừa nói xong thì hít vào thật sâu, nói một mạch sự giận dữ trong lòng ra, nói xong dường như cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng ngay sau đó anh liền lập tức cảm thấy khó chịu và hối hận, chỉ cần đối mặt với Khương Xuy Vũ thì dù cố hết sức đi chăng nữa thì anh vẫn không thể giữ được sự bình tĩnh.

Anh bị câu nói như thật như giả “Tôi yêu anh ấy, tôi rất muốn anh ấy có thể quay về bên tôi một lần nữa” kia làm cho choáng váng đầu óc nên mới không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình. Đối với anh mà nói thì hạnh phúc và tức giận cũng chẳng có gì khác nhau, nó đều thể hiện rằng anh vẫn luôn là kẻ bị động khi đứng trước mặt Khương Xuy Vũ. Quyền sinh sát của anh bị ép buộc hoặc do anh chủ động mang giao nó cho một con người tàn nhẫn như Khương Xuy Vũ khống chế.

"Thật sự chẳng hiểu ra sao."

Khương Xuy Vũ dùng sức rút tay về, cậu không nhìn Ngưỡng Tuyết Phong mà vội vàng quay người trở về phòng của mình.

Bách Đông thấy vậy thì vội vàng chạy ra mở cửa.

Sau khi vào phòng, Khương Xuy Vũ liền dựa vào lưng Bách Đông, buồn bã nói: "Anh cõng tôi đi ngủ đi, tôi không đi nổi nữa rồi."

Cuối cùng "Đại Phú Ông" cũng tung ra bộ ảnh tập thể mùa mới, tạo nên một làn sóng trên mạng.

Quyết định lựa chọn lúc này này được đưa ra sau khi tổ kế hoạch đã suy xét kỹ càng. Độ hot của mùa đầu tiên đã dần dần suy giảm, mức độ thảo luận trên các phương tiện truyền thông lại liên tục giảm xuống. Hơn nữa gần đây lại có một bộ phim truyền hình rating khá cao đang được phát sóng, một lượng lớn khán giả đã nhao nhao hướng tới cái mới. Vì thế đây là lúc phải lên kế hoạch tung ra các biện pháp thích hợp để một lần nữa thu hút sự quan tâm của người xem.

Hiệu quả của bộ ảnh tập thể đã khiến nhà sản xuất rất hài lòng, trong một khoảng thời gian ngắn mà đã lên ba hot search, ê-kíp đoàn phim đã sắp xếp cho giới truyền thông lần lượt tham ban để đảm bảo độ hot này trong một thời gian.

Ngoài sự phấn khích thì những nhân vật chính trong bộ phim cũng đều có chút mệt mỏi vì trong thời gian sắp tới ngoài việc đóng phim thì bọn họ còn phải hết sức nâng cao tinh thần, sẵn sàng ứng phó với giới truyền thông vả cả các thể loại fan hâm mộ.

Trong bộ ảnh nhóm này thì Dư Tần là một gương mặt lạ lẫm, điều này tất nhiên sẽ gây ra một số cuộc thảo luận trên các phương tiện truyền thông, cư dân mạng đều đang suy đoán rằng cậu ta có thể là một người mới do các nhà đầu tư đưa thêm vào. .

Rất nhanh sau đó Khương Xuy Vũ và Dư Tần đã trở thành đối thủ của nhau trong lĩnh vực diễn xuất, giải tỏa mối lo lắng của khán giả trước một bước. Vốn dĩ Dư Tần không xuất thân từ đại học chính quy, kỹ năng diễn xuất cũng không thể gọi là xuất sắc nhưng cũng có thể khiến người xem cảm thấy thích thú, sau khi được Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong dẫn dắt thì đã rất nhanh chóng hòa nhập với tình hình hiện tại.

Lại cộng thêm ưu điểm gương mặt nên đã tạo ra chỗ dựa vững chắc, vì thế cơ bản có thể khiến cư dân mạng hài lòng.

Khương Xuy Vũ không thích Dư Tần, nhưng cậu cũng không rảnh rỗi mà đi làm mấy việc nhàm chán nhắm vào cậu ta, ghen tị với cậu ta, từ trước đến nay chỉ hợp tác với nhau trong công việc chung chứ chưa từng cố ý làm khó dễ. Đối với Khương Xuy Vũ mà nói thì Dư Tần có thể diễn xuất tốt, ít NG đi vài lần cũng là một chuyện rất tốt.

Thực ra thì không chỉ đối với Dư Tần mà mấy ngày nay Khương Xuy Vũ hoàn toàn chỉ hợp tác với mọi người trên công việc, khi đóng phim thì sẵn sàng cười nói theo kịch bản nhưng sau khi thoát vai thì chỉ bày ra gương mặt trầm lặng, không muốn nói chuyện với bất cứ người nào.

Hôm nay cậu và Dư Tần vẫn còn một vài cảnh quay mang tính đột phá.

Các nhân viên của đoàn phim buộc dây cáp treo vào hai người rồi treo lên cao, đạo diễn đứng bên cạnh nói qua về cảnh quay sắp tới: "Cảnh quay này rất quan trọng, Xuy Vũ đang gặp phải nguy hiểm, còn Tiểu Tần thì sao, tuy rằng chưa rõ mối quan hệ giữa cậu và cậu ta là thù hay là bạn, nhưng vì bản năng ẩn giấu trong chương trình bí mật nên cậu muốn bảo vệ cho cậu ta, mà Xuy Vũ cũng mơ hồ cảm nhận được sự che chở của chị gái, cái cảm giác này khiến cho cả hai cậu đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, mọi cảm xúc trong cảnh quay này phải được thể hiện thật tinh tế vì sau khi quay toàn cảnh thì máy quay sẽ bắt cận vào gương mặt của mỗi người. Chú ý quản lý tốt biểu cảm gương mặt đó!"

Khương Xuy Vũ gật đầu.

Thư ký trường quay đánh bảng, nội dung kịch bản viết về một chiếc máy bay không người lái do robot điều khiển thả một quả bom đạo cụ xuống, điểm nổ được chuẩn bị từ trước phát nổ, ánh lửa bùng lên như những bông hoa bung cánh.

Dư Tần gần như không có thời gian kịp suy nghĩ liền quay người đứng chắn ngay trước mặt Khương Xuy Vũ, dùng chính cơ thể của mình để chặn lại dư âm của quả bom vừa nổ.

Dây cáp treo kéo cả hai bay lên tạo ra hiệu ứng bị bom nổ bay thẳng trên trời sau đó nặng nề rơi bịch xuống đất. Tất nhiên mảnh đất bên dưới này cũng được làm bằng đạo cụ giả bằng xốp, kể cả có rơi xuống cũng không làm cho diễn viên bị đau.

Khi Khương Xuy Vũ đang diễn cảnh thống khổ nhưng thực sự cũng không kìm được mà rên lên một tiếng đau đớn, cậu bị Dư Tần nằm đè lên người nên không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

Đột nhiên, sắc mặt của Khương Xuy Vũ liền hơi thay đổi.