Chương 13: Dỗ dành

Gần đây cả nhà Hạ Thịnh dọn nhà từ sơn trang Lộc Minh về phủ Thừa tướng, Hạ Ngọc và Văn Kim cũng không ở nữa, quay trở lại Văn phủ, vì cách phủ Thừa tướng khá xa nên Chu Nhiên không khỏi nhớ nhung.

“Nhị tỷ tỷ…” Nàng nắm tay Hạ Ngọc, vẻ mặt không tình nguyện, mấy ngày nay ở sơn trang không biết Hạ Thịnh bận cái gì, tóm lại không ở bên cạnh nàng, mỗi ngày ngâm mình trong thư phòng, bởi vậy nàng chỉ có thể đi tìm Hạ Ngọc cũng đang nhàm chán, quan hệ của hai người tiến bộ vượt bậc.

Hạ Ngọc xoa xoa đầu nàng, “Chờ ta rảnh nhất định sẽ tới thăm muội.” Nàng ấy ngồi trên xe ngựa, vén mành lên, “Nho Thừa bắt nạt muội thì nói cho ta, ta lập tức tới ra mặt cho muội.”

Chu Nhiên gật đầu, phất tay với Hạ Ngọc, nàng xoay người nhìn thấy Hạ Thịnh, mặt suy sụp, “Hừ.” Nàng nhìn thoáng qua Hạ Thịnh, trở về phòng ngủ.

Hạ Thịnh không biết hắn làm sai cái gì, nhìn bóng lưng Chu Nhiên, thở dài, “Thụy Cát, đi thôi.”

Thụy Cát đang bện vòng hoa, “Sao vậy thiếu gia?” Hắn đi theo Hạ Thịnh ra ngoài, giấu vòng hoa bện một nửa vào trong tay áo.

“Bảo ngươi đi theo thì đi theo, nói nhiều như vậy làm gì.” Hạ Thịnh tức giận nói, hắn ngồi trên xe ngựa, đi mua trang sức mới và phấn mặt cho nàng, tuy hắn không biết vì sao Chu Nhiên tức giận, nhưng hắn mua đồ mới tới gặp nàng sẽ tự tin dỗ người hơn.

Thụy Cát cầm cây trâm bạc đi thanh toán tiền trước sau đó tiếp tục nhìn Hạ Thịnh mua đồ, hắn như lốc xoáy quét hàng, thấy cái gì không tồi sẽ đặt vào trong giỏ.

Mua trang sức xong, trong tay Thụy Cát cầm bao lớn bao nhỏ đồ vật, hắn nhận mệnh đuổi kịp Hạ Thịnh, thiếu gia nhà hắn muốn đi chọn vải dệt.

Hạ Thịnh nhìn nguyên liệu, chỉ vào bảy tám kiện rồi để lại vóc người của Chu Nhiên, thanh toán tiền, đi ra ngoài, vỗ vỗ túi tiền trống trơn bên hông, không có tiền làm sao bây giờ? Đi xin nương tử!

Chu Nhiên ở trong phòng thêu nữ công, gần đây nàng đột nhiên thấy hứng thú với chuyện này, cửa đột nhiên mở ra, nàng hoảng sợ, kim trên tay bị chệch đi, cũng may không bị đâm vào, nàng nhìn Hạ Thịnh bước vào đang đứng một bên thở dốc, hắn hình như chạy vội về, “Huynh làm gì vậy?”

Thụy Cát đi theo sau Hạ Thịnh bước vào buông đống đồ vật trong tay hắn xuống rồi đi ra ngoài, Hạ Thịnh lấy lòng nhìn Chu Nhiên, “Nhiên Nương, ta biết nàng tức giận, ta vừa ra ngoài mua quà cho nàng, nàng nhìn xem có thích hay không?”

Chu Nhiên không nói gì, không cho hắn một chút mặt mũi mà ngồi xuống tiếp tục thêu khăn tay.

“Nhiên Nương? Nhiên Nương nàng không nhìn thử sao, này?” Hạ Thịnh nhìn khăn trong tay Chu Nhiên, “Nàng đang thêu khăn tay à? Muốn đưa cho ai sao?” Tốt nhất là đưa cho hắn!

“Dù sao cũng không phải cho huynh, mau tới thư phòng đi, chớ có ở chỗ này làm phiền ta.” Hạ Thịnh cảm thấy nàng nói chuyện lạnh như băng, thò lại gần hôn nàng một cái.

“Nhiên Nương đừng tức giận, ta đặt quà ở nơi này, nếu nàng có hứng thú thì nhìn xem, ta ở đây với nàng.” Hắn kéo một cái ghế tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Nhiên.

Chu Nhiên bị hôn trộm càng tức giận, nàng dậm chân, “Đi đi đi, mau đi ra!”

Hạ Thịnh tủi thân, hắn nhìn Chu Nhiên, chỉ có thể tới thư phòng trước, Thụy Cát nhìn hắn gục đầu bị đuổi ra ngoài thì biết hắn không thành công, “Thiếu gia đừng buồn, thiếu phu nhân không thích ngài, khó dỗ chút cũng là bình thường.”

“Ai nói nàng không thích ta! Ai nói nàng khó dỗ! Gần đây ngươi càng ngày càng nói chuyện không quy củ! Tự mình đi lãnh phạt!” Hạ Thịnh bị chọc đến chỗ đau, hắn bước nhanh hơn, nhốt mình trong thư phòng.

Hạ Thịnh dán mặt trên tranh chân dung của Chu Nhiên, cọ cọ, lại thở dài, tự hỏi vì sao Chu Nhiên lại tức giận, hắn đột nhiên đứng lên, nghĩ ra rồi! Hạ Thịnh cẩn thận cuộn tròn bức tranh, hát ngâm nga quay trở lại phòng ngủ.

Hạ Thịnh lần này hiểu chuyện, hắn gõ nhẹ hai cái lên cửa, được Chu Nhiên cho phép mới đi vào, “Nhiên Nương! Ta biết ta sai rồi!” Hắn bước nhanh qua, đáng thương quỳ gối bên chân nàng, “Ta không nên suốt ngày ở trong thư phòng không ở bên cạnh nàng, cũng không nên hôn trộm nàng, càng không nên đi vào mà không gõ cửa, ta đã cảnh tỉnh bản thân, lần sau không tái phạm nữa, Nhiên Nương…” Hạ Thịnh quơ quơ đầu gối Chu Nhiên, sắc tâm cũng nổi lên, dươиɠ ѵậŧ dựng thẳng.

“Hừ… Coi như huynh thức thời.” Chu Nhiên chậm rì rì trả lời hắn, trong lúc vô tình Hạ Thịnh thấy đồ hắn mang đến đã bị mở ra, quả nhiên Chu Nhiên vẫn thích những đồ xinh đẹp.

“Vậy Nhiên Nương khen thưởng ta được không?” Hạ Thịnh chờ mong nhìn Chu Nhiên.

Chu Nhiên cúi đầu, hôn mặt hắn, “Đứng lên đi, đừng quỳ.” Nàng bảo hắn lên, sau đó không có sau đó!

Hạ Thịnh có chút mất mát, vỗ vỗ áo choàng, ngồi xuống.

“Thật ra ta đặt cho nàng mấy bộ quần áo, qua mấy ngày nữa mới đến, Nhiên Nương ~ Cho ta chút tiền tiêu vặt…” Hắn vỗ vỗ túi tiền khô quắt của mình.

Mấy ngày trước Chu Nhiên mới biết nàng phụ trách tiền tiêu vặt của Hạ Thịnh, phu nhân thừa tướng đưa bạc cho nàng, sau đó xem tâm tình nàng mới cho Hạ Thịnh, phu nhân thừa tướng nói tùy nàng, không cho cũng được, rốt cuộc Hạ Thịnh lớn như vậy vẫn chưa làm được chuyện gì đứng đắn.

Chu Nhiên đứng dậy, nàng lấy ra một chút bạc và hai tờ ngân phiếu đặt vào tay Hạ Thịnh, “Cầm đi.” Nàng đối với hắn rất hào phóng, dù sao Chu Nhiên cũng không có chỗ nào cần tiêu nhiều tiền.

“Nhiên Nương thật tốt…” Hạ Thịnh khom lưng, ngậm lấy môi Chu Nhiên, đầu lưỡi chui vào, hắn duỗi tay áp Chu Nhiên lên người mình, dươиɠ ѵậŧ cố ý hay vô tình hoạt động trên đùi Chu Nhiên.

Chu Nhiên bang một cái đánh vào dươиɠ ѵậŧ hắn, vươn tay thu hồi tiền trong tay hắn, “Không có nữa.” Nàng tịch thu, thả lại ngân phiếu vào hộp.

“?” Hạ Thịnh nhìn Chu Nhiên nhanh tay lấy đi, hắn đứng tại chỗ ngây người, vừa mất phu nhân lại thiệt quân, hắn không làm được Chu Nhiên, tiền cũng không còn!

Nhưng Hạ Thịnh sợ Chu Nhiên lại tức giận, không dám nói tới chuyện tiền tiêu vặt, Thụy Cát đáng thương, bị chủ tử của mình bóc lột một số tiền rất lớn, cũng may sau này chủ tử sẽ trả gấp đôi cho hắn.

Chu Nhiên ăn hồ lô đường, nước đường ngọt ngào và sơn tra mềm mại, nàng rất thích.

Hạ Thịnh nói quần áo làm xong, hôm nay đi lấy quần áo, chủ yếu là muốn đưa nàng ra ngoài chơi, hai người bọn họ không ngồi xe ngựa, hiện tại mùa thu, trời mát mẻ, Chu Nhiên không thích ở trong nhà.

Chu Nhiên ngâm nga bài hát đi đằng trước, Hạ Thịnh đi theo phía sau, trong tay hắn xách theo bao lớn bao nhỏ thức ăn, Hạ Thịnh đi qua cũng không nhắc nhở nàng, sau đó Chu Nhiên tự mình phát hiện, tức giận đến dậm chân, nàng hừ một tiếng không thèm nhìn Hạ Thịnh.

Hạ Thịnh thế mới biết, Nhiên Nương mười lăm tuổi nhõng nhẽo thế nào, miệng hắn sắp bị ma sát hỏng rồi, cả ngày chỉ để dỗ dành Nhiên Nương nhưng trong lòng hắn rất vui vẻ, dù sao Nhiên Nương gây chuyện cũng rất xinh đẹp, châu thoa trên đầu lủng lẳng, làn váy bị giày đá bay, đôi tay ôm ngực dẩu miệng.

Dỗ người xong, hai người cầm y phục mới trở về, Hạ Thịnh không dẫn theo Thụy Cát nên chuyện gì cũng đến tay hắn.

Thụy Cát ở nhà đang ở cùng Liên Nhi, hắn đội vòng hoa lên đầu Liên Nhi, nhấp môi cười, “Đẹp.”

“Thật sao?” Liên Nhi xoay một vòng, nàng ta sờ sờ vòng hoa trên đầu, cầm xuống đánh giá, "Tay nghề của ngươi rất tốt.”

Thụy Cát lắc lắc đầu, “Đều do thiếu gia ham chơi, ta học trộm.”

“Học trộm có thể làm tốt như vậy sao? Thụy Cát ngươi rất thông minh.” Liên Nhi khen hắn, khiến hắn đỏ mặt, “Ta không thông minh lắm, trước kia nhị tiểu thư thường xuyên học vài thứ, mỗi lần ta ở bên cạnh nhìn cũng không học được, nhị tiểu thư và các ngươi, đều là người thông minh.”

“Ngươi… Ngươi xinh đẹp…” Thụy Cát nhỏ giọng nói, cúi đầu.

Liên Nhi cười ha ha, “Trên thế giới này có rất nhiều người xinh đẹp, người thông minh mới hiếm thấy.”

“Ngươi xinh đẹp nhất.” Thụy Cát cố chấp nói, hắn vừa định làm chút gì đó, nghe thấy tiếng Hạ Thịnh và Chu Nhiên trở về, hắn vỗ nhẹ đầu Liên Nhi, xoay người đi tới chỗ Hạ Thịnh giúp cầm đồ.

Hạ Thịnh đã sớm thấy, hắn cảm thấy hắn phải tìm gã sai vặt mới, với trạng thái này của Thụy Cát sợ một giây tiếp theo hắn sẽ nói hắn muốn thành thân, thật sự dọa người.

Chu Nhiên cũng thấy, nàng có ấn tượng rất sâu với Liên Nhi, tuy không phải thông phòng của Hạ Thịnh, nhưng nàng ta lớn lên thật sự rất đẹp, chọc người chú ý, nàng cảm thấy gã sai vặt bên cạnh Hạ Thịnh sắp chạy.