Chương 14: Cung nữ

Nguyệt Nguyệt gấp váy áo cho Chu Nhiên, nhét vào rương gỗ, sáng sớm nàng ấy và Tiểu Thúy bắt đầu bận rộn chỉ vì Hạ Thịnh nói muốn đưa Chu Nhiên đi trấn Tiểu An chơi, để nàng thả lỏng bản thân.

Chu Nhiên đã lâu chưa đi xa nhà, nghe thấy tin tức này nàng vui vẻ đồng ý, ngồi trước bàn trang điểm chọn lựa cây trâm nàng muốn đeo, nàng lấy ra một quạt màu vàng nhạt thêu khổng tước Quảng Đông từ trong đống quạt, nàng nhẹ nhàng quạt, sau khi trang điểm xong bắt đầu sai sử Tiểu Thúy cất trang sức vào hộp trang điểm.

Hạ Thịnh nói với nàng không thể mang quá nhiều đồ vật, trên đường đi sẽ không tiện, Chu Nhiên cũng chỉ chuẩn bị một rương quần áo và hai tráp trang sức.

Hạ Thịnh ngồi trong thư phòng viết thư mật thám, phái nhiều nhân thủ bảo vệ Vĩnh Vương, hắn đưa thư tín ra, ổn định tinh thần, chỉ cần tìm được Vĩnh Vương hỗ trợ hắn đăng cơ, hắn có thể thay Chu Nhiên báo thù.

Chỉ là nếu một mình hắn đi trấn Tiểu An, Chu Nhiên chắc chắn sẽ sinh nghi, dứt khoát dẫn nàng đi du ngoạn cũng tiện hơn, hơn nữa hắn đi một mình sẽ nhớ Chu Nhiên.

Tới trấn Tiểu An mất năm ngày đi đường, Hạ Thịnh nhờ Văn Kim hỗ trợ hắn để ý tình thế trong kinh thành, Văn Kim sảng khoái đồng ý, còn nói hắn đi đường nhớ phải cẩn thận.

Trưa hôm đó, phu nhân thừa tướng nắm lấy tay Chu Nhiên, liên tục dặn dò nàng, “Trên đường nhất định phải cẩn thận, gặp chuyện thì phải trốn.” Bà cách khăn tay vuốt mặt nàng, “Đứa trẻ đáng thương, không biết Nho Thừa nghĩ như thế nào, đưa con tới nơi thâm sơn cùng cố như trấn Tiểu An, không biết có cái gì xem… Nếu con không vui thì nhớ viết thư gửi về nhà.”

Chu Nhiên gật đầu, “Con biết rồi nương, nương mau vào đi thôi, bên ngoài gió lớn.” Nàng nhìn phu nhân thừa tướng, mỉm cười nói.

Hạ Thịnh khom lưng, bế Chu Nhiên lên xe ngựa, Chu Nhiên đánh nhẹ lên vai hắn, nàng bận tâm người khác, nhỏ giọng nói, “Ta có thể tự đi lên… Thật là… Không biết xấu hổ mắc cỡ!”

Phu nhân thừa tướng ai da một tiếng, trêu đùa phu thê hai người bọn họ.

“Ta thương phu nhân của mình thì có gì phải xấu hổ?” Hắn phân phó xa phu bắt đầu đi về phía trước.

“Da mặt của huynh dày, ta so ra còn kém huynh.” Chu Nhiên bĩu môi, ngồi phía đối diện hắn, phía sau bọn họ còn một chiếc xe ngựa, bên trong có Nguyệt Nguyệt Tiểu Thúy và Thụy Cát đáng thương đang ngồi, ngoài ra còn có đồ mà Chu Nhiên mang theo và quần áo của Hạ Thịnh.

“Đúng, da mặt ta dày, vậy Nhiên Nương cho ta hôn một cái…” Hắn thò lại gần hôn một cái, tay chống vai Chu Nhiên, không an phận cởi một bên áo của nàng xuống, hai vυ" nhảy ra, hắn cúi đầu ngậm lấy, phát ra tiếng tấm tắc, quần áo bị cởi ra treo bên hông Chu Nhiên.

“Hạ Thịnh!” Chu Nhiên bị dọa, tay chống ghế lui ra sau, nàng bất an nhìn về phía mành, “Huynh… Huynh…”

Hạ Thịnh trầm mê ăn thịt vυ", tay cởi bỏ đai lưng của nàng, Chu Nhiên nắm lấy cổ tay của hắn nỗ lực giãy giụa, “Không được… Thật sự không được… Hạ Thịnh… Không cần…”

Hạ Thịnh ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Nhiên đang sợ tới phát khóc, thở dài, giúp nàng mặc lại váy áo, “Nhưng mà Nhiên Nương… Nàng để ta nhịn hơn nửa tháng… Sẽ khiến ta nghẹn hư…”

Chu Nhiên dùng khăn thấm nước ở hốc mắt, “Buổi tối… Tới khách điếm…”

Hạ Thịnh vui vẻ, ôm nàng vào trong ngực, “Đây chính là nàng nói, buổi tối đừng hối hận.”

“Đã biết…” Chu Nhiên thấp giọng đáp lời hắn, nàng dựa vào vai Hạ Thịnh, nhắm mắt ngủ.

Cũng may bọn họ đi đường bằng phẳng, một đường bình thản, nàng ngủ đến gần hoàng hôn mới tỉnh, xoa đôi mắt đỡ tay Hạ Thịnh xuống xe ngựa, vào khách điếm đặt trước ba gian phòng, gọi tiểu nhị bê đồ ăn lên.

Chu Nhiên ăn quả vải, quai hàm phình phình, Hạ Thịnh lột vỏ tôm đặt vào trong bát cho nàng, nhìn một đĩa tôm sông sắp lột xong, hắn mới rửa tay bắt đầu ăn cơm.

Chu Nhiên ăn no bụng tròn vo, Hạ Thịnh ôm nàng về phòng nàng giãy giụa, “Hạ Thịnh! Không được không được, mới vừa cơm nước xong…”

Hạ Thịnh không vui, chỉ đành ôm Chu Nhiên đi xung quanh khách điếm tiêu thực.

“Ai, các ngươi nghe nói không, đương kim Thái Tử, chính là nhi tử ương ngạnh lúc trước của Khang Vương, cư nhiên cưỡng bách dì hắn cùng giường!” Một người qua đường ngồi ở quán trà ven đường, nhỏ giọng nói chuyện với bạn tốt cùng bàn.

Lỗ tai Hạ Thịnh giật giật, bất động thanh sắc đi vào bên trong.

“Dì hắn? Vậy chẳng phải là… Tiên hoàng hậu Thái Hậu…” Bạn tốt của người qua đường khϊếp sợ, nhìn về phía người qua đường, “Ngươi không phải bịa chuyện đó chứ! Loại chuyện này sao có thể nói bậy!”

“Là thật! Mấy ngày trước, ta nhặt được một tiểu cung nữ ở bãi tha ma về, tiểu cung nữ kia vốn ở trong cung Thái Hậu, có một ngày trong lúc vô tình thấy Thái Tử cưỡng bách Thái Hậu bị phát hiện, nàng ta bị loạn côn đánh, Thái Tử cho rằng nàng ta đã chết tùy tay ném ở bãi tha ma, cũng may cô nương này mạng lớn, được ta cứu!” Người qua đường dào dạt đắc ý, may mắn chính hắn nhặt được tức phụ xinh đẹp.

“Này, loại chuyện này rất nhạy cảm… Ngươi đừng nói bừa khắp nơi, cẩn thận đầu của ngươi!” Bạn tốt nhắc nhở hắn, rót cho hắn ly trà, “Tiểu cung nữ kia còn ở nhà ngươi không?”

Người qua đường đầy mặt mỉm cười gật đầu, “Lớn lên rất thanh tú nhưng mà quá gầy.”

Đột nhiên trên bàn hai người bọn họ có thêm một thỏi bạc, thiếu niên ăn mặc phú quý ôm mỹ kiều nương trong lòng, hắn mỉm cười nhìn bọn họ, “Vị này, ngươi có thể đưa ta đi gặp tiểu cung nữ kia không?”

Người qua đường nhìn nén bạc, nước miếng sắp rớt ra ngoài, “Được chứ được chứ!”

Chu Nhiên tàn nhẫn nhéo eo hắn, nàng tiến đến trên vai hắn, “Huynh làm gì vậy?”

Hạ Thịnh chỉ lắc đầu, đi theo vị người qua đường kia trở về nhà, nữ tử trong sân mặc vải thô bố y, trên tay cầm gáo múc nước nấu cơm, nàng thấy người qua đường về nhà, phía sau còn dẫn theo thiếu gia phú quý, nàng ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy lên núi.

Người qua đường đuổi theo, bắt lấy cổ áo nàng ta, “Thành thật chút!” Xách nàng ta đến trước mặt Hạ Thịnh, “Quý nhân, người nhìn xem, chính là vị này.”

Cung nữ trực tiếp quỳ xuống, tay bắt lấy giày hắn, không ngừng dập đầu, “Cầu xin ngài, cầu xin ngài tha cho ta!” Nàng đã nhiều ngày sống không bằng chết, người qua đường vẫn luôn dẫn nam nhân về nha lăng nhục nàng, chỉ vì kiếm mấy đồng bạc, sớm biết thế, lúc trước nàng ta nên sống sờ sờ bị đánh chết!

Chu Nhiên nhìn cung nữ nhỏ gầy, nàng ngồi xổm xuống, cách khăn tay nâng nàng ta dậy, “Đừng sợ.” Tuy nàng không biết Hạ Thịnh tìm vị cung nữ này làm gì, nhưng không đến mức khiến nàng ta chịu khổ.

Hạ Thịnh lại đưa cho người qua đường một ít bạc vụn, tuy kém hơn nén bạc vừa rồi, nhưng chỗ bạc này cũng khiến người qua đường sống sung sướиɠ mấy năm, “Ta dùng chỗ tiền đó mua người này, ngươi có nguyện ý không?”

“Nguyện ý nguyện ý! Quý nhân cứ việc dẫn nàng ta đi!” Người qua đường cười nịnh nọt, tham lam nhìn bạc trong tay, không thèm quản cung nữ kia.

Chu Nhiên vẫn luôn cách khăn tay nắm lấy cung nữ, nàng khó hiểu nhìn Hạ Thịnh, “Vì sao huynh dùng nhiều bạc như vậy đổi lấy nàng ta?”

Hạ Thịnh nhìn nàng, lại nhìn cung nữ kia, “Trở về khách điếm lại nói, đừng vội.”

Chu Nhiên kìm nén nỗi tò mò, sau đó nàng đổi phòng cho Nguyệt Nguyệt và Tiểu Thúy, để các nàng ở cùng cung nữ, cũng tiện chăm sóc nàng ta nàng, Chu Nhiên nhìn qua, trên người cung nữ có rất nhiều miệng vết thương đã gần khỏi hẳn, chỉ là quá gầy, Hạ Thịnh đưa nàng ta về, dù sao nàng cũng phải chăm sóc người ta.

Chờ nàng sắp xếp xong trở về phòng, Hạ Thịnh ôm lấy nàng, nàng dùng cánh tay ngăn cách Hạ Thịnh, “Mau nói! Không nói ta sẽ phân phòng với huynh!”

Hạ Thịnh kéo nàng ngồi trên ghế trước, “Chuyến đi này của ta và nàng, không phải vì du ngoạn.”

“Ta đoán được.” Chu Nhiên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ta rất thông minh ngạo kiều nhìn Hạ Thịnh.

“Ta và nàng tới trấn Tiểu An để tìm Vĩnh Vương, kia chính là vị Vương gia duy nhất còn sót lại.” Hạ Thịnh dùng nước trà vẽ bản đồ trên bàn, “Trong tay hắn khả năng có chiếu thư, nếu chúng ta tìm được hắn, tìm được chiếu thư, vậy có thể quang minh chính đại để hắn kế thừa thượng vị.”

“Vậy vì sao huynh lại mua cung nữ kia về?” Chu Nhiên nhìn quỷ vẽ bùa trên bàn, nàng trợn trắng hỏi, “Ngươi vẽ cái gì?”

“Lâm Kỷ cưỡng bách cô cô, là chuyện trái với luân thường đạo lý. Chúng ta có nhân chứng là có thể đưa Lâm Kỷ vào lao ngục.” Hạ Thịnh lại dùng nước trà vẽ hoa, “Vẽ linh tinh.”