Chương 16: Lên đường

Hạ Thịnh ở trong xe ngựa giúp Chu Nhiên bôi thuốc, nàng quá nhiều nước, trong miệng ngậm khăn, kêu ưm ưm, Hạ Thịnh bôi rất lâu mới xong, lấy khăn trong miệng Chu Nhiên ra, mặc qυầи ɭóŧ cho nàng.

“Hạ Thịnh! Đừng như vậy… Ta khó chịu…” Khăn lụa mềm mại, nhưng rất có cảm giác tồn tại, Chu Nhiên cọ hai đùi, làm nũng với Hạ Thịnh.

“Ngoan, nhét mười lăm phút, thuốc mỡ hấp thu xong là được.” Hạ Thịnh trấn an hôn nàng.

“Đều tại ngươi! Lần sau nhẹ chút không phải tốt sao! Còn muốn lăn lộn ta…” Chu Nhiên bĩu môi, tránh xa tên đầu sỏ Hạ Thịnh.

“Đúng, là ta sai.” Hạ Thịnh cười, thò lại gần.

“Còn nữa! Nếu huynh không mua cung nữ kia về, nàng ta sẽ không quấy rầy huynh! Còn muốn cáo trạng với ta!” Chu Nhiên mắng hắn.

Hạ Thịnh không thể nói vì trước kia Lâm Kỷ động tâm tư với Chu Nhiên cho nên hắn mới ghi hận trong lòng, vừa rồi quần áo của hắn bị cung nữ kia dán tới cũng đã thay đổi, “Nhưng ta chỉ thích nàng, chỉ có nàng là Nhiên Nương của ta…” Hắn đáng thương dán lên mặt nàng, “Nhiên Nương thương ta…” Hạ Thịnh nắm tay Chu Nhiên, đặt trên bụng nhỏ của hắn, hắn không trực tiếp đặt lên dươиɠ ѵậŧ nhưng Chu Nhiên vẫn cảm giác được nguồn nhiệt.

“Hạ Thịnh!” Chu Nhiên văng tay ra, xa phu nghe được động tĩnh, hô một giọng nói, “Phu nhân! Có chuyện gì vậy? Là yêm lái xe không tốt sao? Yêm lái chậm một chút được không?”

“Không có việc gì!” Hạ Thịnh đáp lời, lần thứ hai, hắn hôn môi nàng, một lát sau mới buông lỏng ra, khăn trong tiểu huyệt cũng rút ra, hắn sờ soạng hai cái.

“Đăng đồ tử!” Chu Nhiên nhỏ giọng nói thầm, hung tợn nhìn hắn, khoanh tay trước ngực, bảo trì khoảng cách năm tấc với hắn.

Hạ Thịnh buông tay, “Ta không chạm vào nàng.” Hắn thành thật, mãi đến điểm dừng chân thứ hai mới chạm vào Chu Nhiên, hắn sắp nghẹn điên rồi, không ngừng xoa nắn eo Chu Nhiên, ôm nàng xuống xe ngựa, Chu Nhiên cũng nghe lời nói để hắn xoa để hắn ôm.

Cung nữ phía sau thấy càng muốn khóc, nàng ta vừa định mở miệng, Thụy Cát lưu loát cầm cái khăn lấp kín miệng nàng ta, thật là muốn mạng, ba người bọn họ bị cung nữ này lăn lộn suốt đường!

Nguyệt Nguyệt và Tiểu Thúy vỗ tay cho Thụy Cát, “Làm tốt lắm!” Các nàng trăm miệng một lời, nói nhỏ giọng, sợ bị hai vị chủ tử phát hiện hành vi của ba người bọn họ.

“Nếu ngươi nói thêm nữa một câu, ta sẽ trói ngươi vào trong phòng!” Thụy Cát nói chuyện hung tợn, ở lâu với Hạ Thịnh mặt mày hắn cũng có chút hung tợn, cung nữ này nói chuyện thật sự không dễ nghe, nói một lát sẽ khóc, tiếp theo mơ hồ không rõ, còn không bằng một nửa Liên Nhi của hắn, lại nói đã hai ngày, hắn cũng rất nhớ Liên Nhi…

Hạ Thịnh và Chu Nhiên hiển nhiên không biết tranh cãi phía sau bọn họ, vẫn thuê ba gian phòng, Chu Nhiên ở một gian khác, “Buổi tối phân phòng!” Nàng cầm chìa khóa trên tay, đắc ý nhìn Hạ Thịnh.

Hạ Thịnh bất đắc dĩ, “Nghe nàng.” Hắn nhìn thực đơn, gọi đồ ăn.

Cơm nước xong đêm đã khuya, Chu Nhiên nhờ tiểu nhị đun thủy, nàng ở trong phòng tắm gội, nàng nhẹ nhàng vuốt ve miệng huyệt, cũng may, không bị sưng lên, ngâm người một hồi lâu, cả người có một cổ nhiệt khí, Chu Nhiên mặc quần áo, lại nhờ tiểu nhị đổ nước, nàng thoải mái chui vào ổ chăn đi ngủ.

Tới gần lúc mặt trời mọc, nàng cảm thấy rất nóng, trở mình, kết quả sờ thấy bàn tay của nam nhân, nàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn Hạ Thịnh đột nhiên xuất hiện trong phòng, nàng trực tiếp đẩy bờ vai của hắn đánh thức thức, “Hạ Thịnh!”

Hạ Thịnh chưa tỉnh táo cúi đầu hôn nàng, cuối cùng không hôn được còn bị đạp vài cái, hắn duỗi tay, nắm lấy mắt cá chân của Chu Nhiên, đặt chân nàng lên người hắn, dươиɠ ѵậŧ dựng lên, hắn nhéo mông Chu Nhiên áp tiểu huyệt của nàng tới đây.

Chu Nhiên bị bạo lực áp chế, nàng tức giận, “Hạ Thịnh!” Nàng lại gọi một tiếng, cắn lên mặt hắn.

Hạ Thịnh lúc này mới tỉnh táo, hắn mở mắt ra nhìn Chu Nhiên, “Nhiên Nương… Làm sao vậy?” Hắn giả ngu, dươиɠ ѵậŧ còn cách qυầи ɭóŧ của nàng chọc ghẹo tiểu huyệt non mềm.

“Huynh nói làm sao vậy! Sao huynh lại tới đây! Ta không phải nói phân phòng ngủ sao!” Đêm qua nàng còn tự tay khóa cửa!

“Trèo cửa sổ… Nhiên Nương, lầu 3 cao quá… Gió thổi rất lạnh…” Hắn đáng thương cọ cọ cổ Chu Nhiên.

Thời gian quay lại nửa đêm ngày hôm qua, Hạ Thịnh ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, hắn không ngừng thở dài, tay dùng sức xoa mặt, khoác áo ngoài, đi tới phòng Chu Nhiên, đáng tiếc cửa phòng nàng đóng chặt, không chào đón vị khách không mời mà đến này.

Hắn lại về phòng, mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi, đột nhiên linh quang vừa hiện, hắn nhìn về phía cửa sổ bên cạnh, gian nan vươn nửa người, chân hắn ở giữa không trung, không có cảm giác chân thật, tim đập nhanh.

Hạ Thịnh lặng lẽ mở cửa phòng Chu Nhiên ra, đến độ rộng nhất định, hắn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, từ nơi này trèo qua, nắm chặt mép cửa sổ, một chân dẫm lên, thành công đi vào phòng Chu Nhiên.

Hắn sờ sờ cổ, quá lạnh, đứng ở mép giường Chu Nhiên đợi lúc lâu, nhiệt độ cơ thể ấm áp mới cởϊ áσ ngoài chui vào ôm lấy Chu Nhiên, hắn thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ.

Chu Nhiên trừng mắt, nàng chỉ vào bên ngoài, “Huynh không muốn sống nữa?!”

Hạ Thịnh lắc đầu, “Ta muốn ngủ cùng nàng… Bằng không ta không ngủ được… Nhiên Nương, đừng phân phòng với ta.” Đôi mắt hắn đỏ rực, hiển nhiên chưa ngủ đủ đã tỉnh.

Chu Nhiên hung hăng véo cánh tay hắn, nàng tức giận, nhưng càng lo lắng cho Hạ Thịnh, “Ngủ!” Nàng thu chân, tay ôm eo Hạ Thịnh, nhắm mắt lại.

Đáy mắt Hạ Thịnh xẹt qua tia xảo trá, hắn cười.

Chờ bọn họ tỉnh ngủ mặt trời đã lên cao, ăn bữa cơm rồi tiếp tục lên đường.

Buổi tối hôm nay Chu Nhiên thành thật ngủ cùng Hạ Thịnh, nàng sợ Hạ Thịnh hơn nửa đêm trèo cửa sổ, Hạ Thịnh có thể thừa nhận nhưng nàng không chịu nổi, thêm vài lần nữa có thể trực tiếp hù chết nàng.

Tới ngày thứ tư, khoảng cách tới trấn Tiểu An chỉ còn lại 50 km, trấn Tiểu An thật sự hoang vắng, khu vực bên cạnh nghèo khó, phát triển lạc hậu, Hạ Thịnh thật sự không tìm thấy khách điếm, chỉ có thể trở về đi mười km, lúc này mới có một khách điếm không quá hoang sơ, nhưng không khí ở đây không tốt, Chu Nhiên đến nơi này vẫn luôn ho khan, sắc mặt đất tái nhợt làm trong lòng Hạ Thịnh.

Hạ Thịnh đau lòng, không ngừng sờ trán nàng xem có phát sốt không, xác nhận Chu Nhiên không bị phong hàn, chỉ là ho khan lúc sau sai Thụy Cát đi mua thuốc, hắn thuần thục nói ra mấy dược liệu, để Thụy Cát ấn theo đó bốc thuốc.

Chu Nhiên không tình nguyện uống thuốc, nàng cọ tới cọ lui, tiêu hết ba mươi phút, chén thuốc cũng đã lạnh lẽo, Hạ Thịnh không cho nàng uống, đun lại một phần mới, một tay Hạ Thịnh đun thuốc, hắn không yên tâm ba người kia động tay động chân.

Lúc trước Chu Nhiên sinh bệnh cũng là hắn ở phủ Thừa tướng đun thuốc trộm đưa cho nàng, hắn có con khoái mã, khoảng cách từ phủ Thừa tướng đến phủ Đại Lý Tự Khanh phủ, vừa lúc thuốc ấm áp không nguôj, nhưng phải dỗ rất lâu Chu Nhiên mới uống hết.

Những kiến thức này hắn đều học vì Chu Nhiên, vì để ngừa vạn nhất.

Chu Nhiên nhìn chén thuốc mới, nàng ngồi trên đùi Hạ Thịnh, tay nắm lấy quần áo bên hông của hắn, cọ đầu làm nũng, “Hạ Thịnh, khụ khụ… Ta đã khỏe hơn rồi, không muốn, khụ khụ… Uống thứ này, đắng quá…” Nàng tủi thân sắp khóc, bĩu môi, mày tinh tế nhíu lại.

Hạ Thịnh uống một ngụm, điều chỉnh tư thế của Chu Nhiên, nâng mặt nàng, dùng miệng truyền thuốc vào, đổ mãi, cho đến khi Chu Nhiên nuốt vào hắn mới buông ra, hắn dùng tay bóp mặt Chu Nhiên, cưỡng bách nàng hé miệng, lại uống một ngụm, một lần nữa rót vào, lặp lại vài lần, tuy rằng có một ít rớt ra ngoài, nhưng tốt xấu Chu Nhiên cũng uống vào hơn phân nửa.

Hạ Thịnh đút một viên đường ngọt vào miệng nàng, từng chút vỗ lưng nàng, dỗ nàng, Chu Nhiên muốn khóc, nhưng thuốc đã uống vào, nàng không thể nhổ ra, chỉ có thể ăn miếng táo ngọt Hạ Thịnh mới đút cho nàng, một bàn tay một miếng táo ngọt… huhu… Nàng đều biết…

Dược liệu như có thôi miên, Chu Nhiên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Hạ Thịnh dùng mu bàn tay dán vào mặt nàng, cảm thấy độ ấm bình thường mới đặt nàng lên giường, ra khỏi phòng.