Chương 17: Thích

Tới ban đêm Chu Nhiên vẫn phát sốt, nàng vỗ nhẹ cánh tay Hạ Thịnh, trong miệng lẩm bẩm nói khó chịu.

Hạ Thịnh cũng sợ nàng sốt cao cho nên không dám ngủ say, sau khi phát hiện động tác của Chu Nhiên hắn lập tức mặc quần áo, bế người lên.

Hắn vừa đi ra ngoài vừa lúc thấy ba người ở phòng cách vách đang lén lút làm gì, cửa phòng còn khóa lại, Hạ Thịnh gọi ba người ngốc nghếch kia ra, “Nhiên Nương bị cảm lạnh, Tiểu Thúy, ngươi mau đi lấy hai tấm khăn ướt đến đây, nhất định phải dùng nước giếng, Nguyệt Nguyệt mau đi lấy áo choàng, Thụy Cát đi theo ta tới y quán.”

Ba người mới vừa trói cung nữ lại, thật sự chột dạ, vội vàng vâng vâng dạ dạ.

Cũng may cách khách điếm không xa có y quán, Thụy Cát gõ cửa, gọi đại phu bên trong, đại phu khoác áo ngoài, một bên trả lời một bên chạy tới mở cửa.

“Ban đêm phu nhân nhà ta sốt cao, mời đại phu tới xem nguyên nhân.” Hạ Thịnh đặt Chu Nhiên lên giường, Tiểu Thúy lập tức tiến lên đắp khăn lạnh lên trán Chu Nhiên, Chu Nhiên nắm chặt tay Hạ Thịnh không chịu buông ra, nhắm hai mắt, trong miệng không ngừng nỉ non, hô hấp nặng nhọc.

Trong tay Nguyệt Nguyệt cầm áo choàng, đau lòng không thôi, khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư nhà nàng ấy bị nóng đỏ bừng, ngay cả cổ cũng ửng hồng, còn chảy nước mắt ra bên ngoài, thấy thế nào cũng làm người khó chịu.

Đại phu bắt mạch cho nàng, lại châm cứu một lát, “Quý nhân sợ là tới từ nơi phú quý, hoàn cảnh chỗ này của chúng ta không tốt, mới tới một khoảng thời gian ngắn, lúc này mới bị cảm lạnh phát sốt, chỉ sợ hai ngày sẽ ho khan, nhưng cũng may có uống thuốc, bây giờ lão phu chỉ cần viết phương thuốc chữa cảm lạnh, uống đúng hạn, trong vòng ba ngày sẽ khỏi hoàn toàn.”

Đại phu đi phòng thuốc bốc thuốc, vẫy tay với Hạ Thịnh, Hạ Thịnh chỉ đành buông Chu Nhiên ra, đi theo, “Đại phu có gì chỉ giáo?”

“Mấy ngày nay chớ để phu nhân ngủ nhiều, cũng không nên hành phòng quá mức, chỉ cần phu nhân hoạt động nhẹ toát mồ hôi là được.” Đại phu gói sáu thang thuốc, “Công tử chớ trách lão phu lắm miệng, phu nhân của ngài từ nhỏ thân mình đã không tốt, bên trong hư nhược, chỉ sợ về sau sẽ khó thụ thai, ngày thường cũng cần để nàng điều dưỡng thân mình.”

“Ta không để bụng chuyện đó.” Hạ Thịnh lắc đầu, bản thân hắn cũng uống thuốc tránh thai, hắn không muốn để Chu Nhiên chịu sự đau đớn khi sinh con, “Lời đại phu nói ta cũng nhớ kỹ, đa tạ.”

Hạ Thịnh thanh toán tiền, cầm chén thuốc, trở lại đại sảnh, Tiểu Thúy đã đổi một chiếc khăn lạnh khác, hắn lấy áo choàng bọc người Chu Nhiên, ôm nàng lên, từ từ trở về khách điếm.

Chu Nhiên được châm cứu đã tốt hơn một chút, ít nhất không còn choáng váng, nàng ngẩng đầu nhìn cằm Hạ Thịnh, nhìn ánh trăng trên bầu trời, Hạ Thịnh đối với nàng rất tốt… Có phải nàng cũng nên đối xử tốt với hắn…

Hạ Thịnh để ba người trở về ngủ, hắn cẩn thận thả đặt Chu Nhiên trên giường, khép áo choàng, đi giặt sạch khăn rồi lên giường ôm người vào trong ngực, hắn vừa áy náy vừa đau lòng, nhẹ nhàng xoa cơ thể cho Chu Nhiên, vừa rồi Chu Nhiên nói xương cốt nàng đau, “Nhiên Nương, xin lỗi nàng, đều do ta khiến nàng bị bệnh.”

Chu Nhiên hôn cằm hắn, thật sự không có sức lực dư thừa để động đậy, “Thịnh Lang, không phải huynh sai, là cơ thể ta không tốt… Rất dễ có bệnh, huynh đã làm tốt rồi.”

Hạ Thịnh vùi đầu vào cổ nàng, bả vai run rẩy, nước mắt rơi xuống vai Chu Nhiên, hắn thật là không có tiền đồ, chỉ biết đưa Chu Nhiên đi, lại xem nhẹ cơ thể nàng không tốt, còn bắt nạt nàng như vậy…

Chu Nhiên gian nan giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Thịnh, “Đừng khóc… Ta sắp khỏe rồi… Thịnh Lang…”

Chu Nhiên nâng mặt Hạ Thịnh lên, hôn hắn, “Ta thích huynh.”

Hạ Thịnh khóc càng hăng, ôm chặt Chu Nhiên, “Nàng không cần thích ta, ta không tốt chút nào… Rất vô dụng…” Hắn không quên quấn chặt chăn, sợ hơi lạnh phả vào.

“Ai nói… Huynh rất hữu dụng, ta rất thích huynh…” Giọng nói của Chu Nhiên trầm thấp, nàng có chút mệt nhọc, không đủ tinh thần, “Bất kể ta là Nhiên Nương 15 tuổi, hay là 17 tuổi…”

Nói xong câu đó Chu Nhiên ngủ thϊếp đi, Hạ Thịnh nức nở, khóc lúc lâu mới ngừng lại, hắn dò xét hơi thở của Chu Nhiên, thấy không còn nghẹt, dùng khăn lau mặt, môi dán lên mặt Chu Nhiên, cũng ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau Chu Nhiên uống hai chén thuốc, Hạ Thịnh chuẩn bị kế hoạch dỗ nàng thật lâu, nhưng Chu Nhiên chỉ nhăn mặt, nàng uống một hơi cạn sạch, nắm lấy quần áo Hạ Thịnh, nói “Hôn ta… Hạ Thịnh… Hôn ta.”

Hạ Thịnh khom lưng hôn nàng, trong miệng hai người toàn vị đắng, hắn không dám hôn nhiều, cuối cùng mυ"ŧ môi nàng một cái rồi đứng dậy bỏ một viên đường mật vào miệng nàng.

Chu Nhiên nhất quyết chia cho hắn một nửa viên mật đường, cắn ra, đút một nửa vào miệng hắn, Hạ Thịnh cười cắn nuốt xuống.

Nguyệt Nguyệt mua món đồ chơi mới, là một loại nhỏ bàn đu dây bên trên có một con búp bê, chọc con búp bê, bàn đu dây sẽ đong đưa, nàng ấy mua riêng để dỗ Chu Nhiên.

Chu Nhiên chưa từng thấy qua loại đồ vật này, nàng ghé vào bàn, chọc búp bê, cũng không cảm thấy nhàm chán, nàng chơi với con búp bê rất lâu, chân lắc qua lắc lại, sắc mặt nàng hồng nhuận, nhưng vẫn còn sốt nhẹ.

Tới ngày thứ ba, cách lúc bọn họ rời khỏi kinh thành đã bảy ngày, bệnh của Chu Nhiên cũng đỡ rất nhiều, Hạ Thịnh vẫn lo lắng, hắn quyết định hắn đi trấn Tiểu An, để Chu Nhiên ở lại nơi này.

Chu Nhiên không đồng ý, nàng bắt lấy hai ngón tay của Hạ Thịnh, hiện giờ bọn họ thật sự không thể rời xa, “Không được, ta muốn đi cùng huynh.”

“Nhiên Nương, hoàn cảnh ở nơi đó rất kém, chẳng may nàng lại bị bệnh, không phải nàng muốn đào tim ta chứ?” Hạ Thịnh cúi đầu hôn lên trán của nàng, “Nhiều lắm chỉ hai ngày, ta sẽ đưa muội về nhà.”

Chu Nhiên điên cuồng lắc đầu, nàng hiện tại rất ỷ lại Hạ Thịnh, một giây cũng không thể tách ra khỏi hắn, Hạ Thịnh dỗ nàng hồi lâu, phát hiện thật sự không được, chỉ có thể đưa nàng theo, dặn dò nàng lúc nào cũng phải theo sát hắn.

Chu Nhiên đội nón có rèm, người ở loại địa phương lạc hậu này rất đáng sợ, nàng che khuất nửa người trên và mặt, nắm tay Hạ Thịnh, cẩn thận đi theo hắn, mới vừa mưa nên mặt đất trơn trượt rất dễ làm bẩn giày thêu, nàng không cho Hạ Thịnh ôm, chỉ có thể đi chậm hơn chút, Hạ Thịnh cũng nguyện ý nhân nhượng.

Ngày hôm qua Hạ Thịnh đã tới hỏi thăm chỗ ở của Vĩnh Vương, lúc này chỉ cần tới cửa bái phỏng, hắn gõ cửa, không bao lâu một vị kiều nương đi ra mở cửa, kiều nương nhìn Hạ Thịnh và người bên cạnh hắn, “Xin hỏi công tử có chuyện gì?”

“Xin hỏi nơi này là nhà của công tử Lâm Ngọc đúng không?” Chu Nhiên mở miệng hỏi, “Ta cùng phu quân có việc nhờ hắn.”

Kiều nương quay vào trong phủ gọi một tiếng, một vị nam nhân ước chừng 27 28 tuổi đi ra, trong tay hắn còn có bùn đất, trên mặt cũng dính một ít, “Ta là Lâm Ngọc.”

Hạ Thịnh nói cho Lâm Ngọc lý do mình tới đây, hắn thấy Vĩnh Vương trẻ tuổi như vậy cũng không kinh ngạc, dù sao hắn cũng là nhi tử nhỏ tuổi nhất của tiên đế.

Lâm Ngọc nhíu chặt mày, “Ta sẽ không trở về với ngươi, chuyện hoàng cung không liên quan tới ta, ta chỉ muốn làm vương gia tiêu dao tự tại, ngươi là con trai của thừa tướng, không nên dính vào chuyện này.”

“Điện hạ không cần lo lắng thời gian, ta và phu quân đang ở khách điếm cách đây không xa, nếu điện hạ đồng ý có thể tùy thời đến, chúng ta có thể bảo đảm sự an toàn của ngài, trợ giúp ngài một tay.” Chu Nhiên lập tức phản ứng lại, nàng khẳng định, trên tay Lâm Ngọc chắc chắn có chiếu thư, nàng vén nón có rèm, “Ta là nữ nhi của Chu Tử Khước, không dối gạt điện hạ, trước đó vài ngày phụ thân ta bị cha con Lâm Kỷ gϊếŧ hại, ta biết từ nhỏ điện hạ đã ở trấn Tiểu An.”

Lâm Ngọc nghe thấy tên Chu Tử Khước, dừng lại, hắn nhìn về phía Chu Nhiên, giữa mặt nàng còn có dáng vẻ của người khác, nhưng ngũ quan đặt cùng một chỗ lại có thể mơ hồ thấy dáng vẻ của Chu Tử Khước, hắn nâng cằm lên, chờ đợi Chu Nhiên nói tiếp.