Chương 5: Người mới

“Thụy Cát.” Chu Nhiên gọi gã sai vặt phía trước, “Có thấy Hạ Thịnh đâu không?”

Gã sai vặt xoay người, cong eo hành lễ với Chu Nhiên, “Hồi thiếu phu nhân, thiếu gia đi về phía hoa viên.”

“Sao ngươi không đi theo?” Chu Nhiên cảm thấy kỳ lạ, Thụy Cát là gã sai vặt bên cạnh Hạ Thịnh, ngày thường đều theo sát hắn.

Thụy Cát không biết nói gì, hắn ta đang muốn đi thì bị gọi lại, đợi mãi mà không nói được gì, Chu Nhiên cũng mặc kệ, dẫn theo Tiểu Thúy và Nguyệt Nguyệt đi qua, bước nhanh về phía trước.

Chu Nhiên đột nhiên nắm lấy cổ tay Hạ Thịnh đang đạp hư hoa, há miệng nói chuyện, giọng nói rất nhỏ, như là sợ người ta nghe thấy, “Vốn dĩ Thanh Minh có chợ, nhưng hôm nay Tiểu Thúy đi từ bên ngoài trở về nói với ta chợ đã bị hủy, bởi vì có đại sự, huynh có biết chuyện gì không?” Nàng không sợ đại sự, chỉ sợ trong cung có việc, liên lụy đến cha nàng.

Hạ Thịnh quay đầu, hoa trên tay cũng rớt xuống, “Không có chuyện gì, chỉ là chi tiêu đánh giặc quá lớn, điện hạ cảm thấy bây giờ họp chợ không ổn, muội an tâm.” Tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Muội có rảnh không, nếu không hái hoa chơi với ta?”

Hạ Nhung lại đi đánh giặc, Hạ Ngọc cũng tìm được lang quân vừa ý, gần đây vội vàng chuyện xuất giá, bởi vì trước đó vài ngày hắn dẫn Chu Nhiên ra ngoài, bây giờ bị cưỡng chế cấm túc nên rất nhàm chán.

“Ai muốn chơi cái trò trẻ con ấu trĩ này với huynh, huynh bị cấm túc nhưng ta thì không.” Chu Nhiên vừa nghe không có việc gì, thẳng lưng, nàng ghét bỏ nhìn hành vi ấu trĩ này của Hạ Thịnh, bùn đất bị đào ra, rễ thò đầu ra ngoài còn kêu hái hoa, mở miệng trào phúng còn có chút khoe khoang, xoay người rời đi, tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, không chút lưu luyến, chỉ còn tiếng châu thoa trên đầu va chạm quanh quẩn trong không khí.

Hạ Thịnh nghi hoặc nhìn Thụy Cát, “Rất ấu trĩ sao?” Mệt hắn hỏi ra miệng, Thụy Cát đỡ trán, gật gật đầu.

“Thôi.” Hắn cũng ngồi dậy, đá đá bùn đất dưới chân, lấp kín lại, xoay người phủi tay rời khỏi hoa viên, Chu Nhiên nói hắn ấu trĩ, hắn cũng không làm chuyện này nữa, chỉ là trong phủ thật sự nhàm chán, Chu Nhiên lại không bồi hắn, trong lòng khổ không chỗ nói.

Lại nói chiến trường ở biên cương thật sự rất căng thẳng, nôn nóng hai ba năm, sớm đã tiêu sạch quốc khố, bây giờ đoạt tiền từ tay phú thương, vẫn không có cách tranh đoạt thắng bại, Khang Vương cũng đã chuẩn bị, muốn đánh hoàng đế không kịp trở tay để ông ta có thể thượng vị, chỉ là kế hoạch của ông ta không ai biết được, vụиɠ ŧяộʍ tiến hành dưới lòng đất, hiện giờ đội ngũ đã mở rộng hơn 700 người, trong kinh thành cũng trải rộng thám tử của ông ta.

Lâm Kỷ cũng biết khả năng tương lai hắn ta có thể trở thành Thái Tử, cho nên mới dám làm càn trong kinh thành, dám nói con gái duy nhất của mệnh quan triều đình làm tiểu thϊếp cho hắn ta, mấy năm nay thϊếp thất của hắn ta không 50 cũng phải 30, đều là phụ nữ nhà lành, nữ nhi của nhà bá tánh bình thường, bởi vì không có quyền thế, chỉ có thể ngậm bồ hòn ngọt.

Trước khi Chu Nhiên xuất giá có nghe được, cho nên mới đi một bước cờ hiểm, để Hạ Thịnh cưới nàng, bằng không nếu nàng đi làm tiểu thϊếp cho Lâm Kỷ không biết còn có mạng để gặp cha nàng không.

Hạ Thịnh đi dạo trong phủ, một hồi lại đi tới phòng bếp, hắn nhìn thực đơn đồ ăn hôm nay, đều là rau xào, khó trách bên trong toàn mùi khói dầu khiến hắn bị sặc, hắn ngửi thấy mùi ớt cay, nhưng phủ Thừa tướng không có ai ăn ớt cay?

“Vì sao lại có ớt cay? Ngươi vào trong hỏi đi.” Hạ Thịnh bảo Thụy Cát đi vào.

Thụy Cát vào không bao lâu lại đi ra, “Thiếu gia, nghe nói, là vị hôn phu của nhị tiểu thư tới chơi, nghe nói vị kia thích cay nên chuẩn bị một chút.”

“Sao không ai nói cho ta biết?!” Chẳng lẽ hắn thành thân thì không được sủng ái sao! Hắn vội vã đi về phòng ngủ, suýt nữa khiến mình ngã sấp xuống, “Nếu người kia muốn tới, ta phải đổi quần áo! Nhiên Nương có biết không? Thôi, hỏi ngươi cũng không biết.” Hắn trở về phòng ngủ, nhìn Chu Nhiên, “Nhiên Nương! Vị hôn phu của nhị tỷ sắp tới, muội có biết không?”

“Ta vừa mới biết, sao huynh lại lo lắng như vậy?” Chu Nhiên đã quen Hạ Thịnh gọi Nhiên Nương, nàng đeo chuỗi ngọc đỏ, mặc váy xanh, đứng trước gương đồng xoay hai vòng thưởng thức.

“Nghe nói là Trạng Nguyên lang năm nay, nhưng gia cảnh bần hàn, ta phải ra oai phủ đầu với hắn!” Hắn mở tủ quần áo ra, vừa muốn lấy quần áo ra đã bị Chu Nhiên thưởng cái một cái hạt dẻ, đau đến mức mặt hắn nhíu vào.

“Nào có ai làm đệ đệ như huynh.” Nàng lấy áo choàng màu nguyệt bạch thêu hồng hạc từ tủ quần áo đưa cho Hạ Thịnh, “Cái này là được! Đừng khiến nhị tỷ phu khó xử.”

Hạ Thịnh hồ nghi nhìn về phía nàng, “Sao muội lại bảo vệ hắn, chẳng lẽ hai người quen biết? Người quen cũ?!” Hắn bắt đầu có cảm giác nguy hiểm.

“Huynh nói cái gì? Sao ta quen biết được tân khoa Trạng Nguyên.” Chỉ là nàng có tố chất hơn Hạ Thịnh thôi có được không.

Hai người đều mặc xong, nghe thấy thị nữ của phu nhân thừa tướng tới gọi mới ra đại sảnh gặp khách.

Hạ Thịnh nhìn Trạng Nguyên hồng hào trước mặt, hắn cảm thấy bản thân không bằng, tủi thân nhìn về phía Chu Nhiên, kết quả thấy Chu Nhiên không nhìn hắn mà cúi đầu xuống đất!

Trạng Nguyên kia mang đến ba rương sính lễ, hai tay dâng thư, tư thái hoàn chỉnh, quân tử chi lễ.

Đôi mắt của Hạ Ngọc bên cạnh phu nhân thừa tướng không rời ra được, cũng không chớp mắt, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Trạng Nguyên, Trạng Nguyên cũng lặng lẽ giương mắt nhìn nàng ấy, hai người tình ý miên man.

Chu Nhiên nhìn Hạ Ngọc mới biết được, thì ra gả cho người thương là như vậy, đáng tiếc có lẽ đời này nàng sẽ không gặp được, nhưng tân khoa Trạng Nguyên này, nàng đúng là quen biết.

Trạng Nguyên ở lại dùng bữa, Chu Nhiên tò mò ăn một miếng gà xào sả ớt, kết quả miệng bị cay sưng lên, nàng đánh lên đùi Hạ Thịnh, trộm uống vài chén nước, sớm biết vậy đã không ăn!

Hạ Thịnh bị đánh nước mắt đã sắp rơi xuống, sức lực của Nhiên Nương không lớn, nhưng hắn không chịu nổi bị đánh ở một chỗ…

Ăn xong bữa cơm này, bên kia tình ý miên man, Hạ Thịnh nơi này cảm thấy chân hắn sưng rồi, hắn đỡ Chu Nhiên đang uống nước đứng dậy, “Không thể ăn thì đừng ăn, muội đây là muốn để bản thân chịu tội.” Hắn đau lòng.

“Ta chưa từng thử, ai ngờ cay như vậy.” Miệng nàng ngậm mứt hoa quả, miệng đỏ bừng, chờ nó tan ra bắt đầu cắn, mặt đầy nước mắt, “Ta nói với huynh, tân khoa Trạng Nguyên này ta đúng là có quen biết.”

“Cái gì?!” Hạ Thịnh sắp nhảy dựng lên, nắm chặt tay Chu Nhiên, “Chuyện này là như thế nào?”

“Hắn là thư sinh môn hạ của cha ta, lúc đầu bọn ta cũng có hôn ước, chỉ là sau này hắn bận thi cử, ta bận chơi, hai người xa cách, cha ta cũng không đề cập tới lời nói đùa đó, chỉ là Trạng Nguyên cả ngày tặng lễ cho cha ta, nói cảm ơn ông.” Chu Nhiên lén lút nói, thừa nhận mọi chuyện, đi về phía phòng ngủ với Hạ Thịnh, “Mới vừa gặp ta không nhận ra, lúc sau mới phát hiện, chỉ là quen biết mà thôi, cũng không phải rất quen thuộc.”

“Đều có hôn ước! Còn không thân!” Hạ Thịnh tức giận, sớm biết vậy từ lúc ở trong bụng mẹ hắn đã đính ước với Chu Nhiên! Vậy mà lúc nhỏ hắn chỉ biết chơi cùng nàng! Không đúng! Chuyện Chu Nhiên và người khác có hôn ước hắn cũng không biết, ai ya hắn thật sự hối hận.

“Không phải ta đã gả cho huynh rồi sao!” Một câu nói của Chu Nhiên khiến người ta mặt đỏ, vui vẻ nói, Hạ Thịnh ngượng ngùng cười, “Đúng, gả cho ta, ha ha.”

“Ngốc nghếch.” Chu Nhiên lướt qua đi về phía trước.

Hạ Thịnh ba bước thành một bước đuổi kịp nàng, “Trách ta trách ta, ăn chút dấm này, Nhiên Nương chớ có tức giận.”

Chu Nhiên hừ một tiếng, “Ta đã gả cho huynh, khẳng định muốn sống yên ổn cùng huynh, huynh lo lắng mấy cái đó làm gì, lại nói, bây giờ ta còn phải gọi Trạng Nguyên một tiếng nhị tỷ phu.”

“Đúng đúng đúng.” Hạ Thịnh gật đầu như giã tỏi, mắt nhìn đến phòng ngủ, hắn ân cần mở cửa thay Chu Nhiên, khom lưng mời nàng đi vào bên trong.