Chương 6: Bị thương

Hôn kỳ của Hạ Ngọc sẽ diễn ra sau Tết Thanh Minh một tháng, từ trên xuống dưới của phủ Thừa tướng đều bận rộn vì chuyện này, Chu Nhiên đã nhiều ngày đi theo phu nhân thừa tướng chạy ngược chạy xuôi mua của hồi môn cho Hạ Ngọc, ở phòng thu chi học tập, người cũng mệt mỏi gầy đi một vòng, Hạ Thịnh phải đến chỗ phụ thân hắn phàn nàn, cướp Chu Nhiên từ tay mẫu thân hắn về.

Chu Nhiên uống một ngụm nước ngọt, “Trời ơi…” Hàng ngày nàng phải giữ tư thái, còn phải học tập rất nhiều thứ, mấy ngày nay mệt chết nàng, cũng may Hạ Thịnh có lương tâm.

“Tiểu Thúy, Nguyệt Nguyệt! Còn không mau tới quạt gió cho thiếu phu nhân!” Hạ Thịnh cầm quạt xếp của hắn quạt gió cho Chu Nhiên, gọi người đang đứng bất động bên ngoài.

Hai thị nữ vội vàng chạy vào nhận việc trên tay Hạ Thịnh, Nguyệt Nguyệt dùng khăn lau mồ hôi trên mặt cho Chu Nhiên, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, hôm nay Chu Nhiên chưa ăn được một bữa cơm hoàn chỉnh, đang ăn sáng thì bị phu nhân thừa tướng gọi đi, Tiểu Thúy vội vàng chạy tới phòng bếp gọi đồ ăn.

“Tam thiếu gia, nô tỳ là người trong viện của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư để nô tỳ tới hỏi phu nhân đã trở lại chưa? Tiểu thư muốn tặng lễ.” Bên ngoài truyền đến giọng nói của thị nữ xa lạ.

Hạ Thịnh bảo Thụy Cát ra ngoài gọi người tiến vào, thị nữ bưng cái tráp gỗ đỏ, hành lễ với hai vị đang ngồi, “Thiếu phu nhân, đây là lễ vật của nhị tiểu thư, nói là đau lòng thiếu phu nhân, nghĩ tới sau khi xuất giá, ngày ở cạnh thiếu phu nhân cũng ít đi, nên sai nô tỳ đưa tới.”

“Thứ gì vậy?” Hạ Thịnh đi qua, mở tráp ra, tràn đầy trang sức, mở ra đều rung động, hắn cầm hai lượng bạc từ trong túi tiền đưa cho thị nữ, nhận lấy tráp, “Thay ta cảm ơn nhị tỷ!”

Tiểu thiếu gia đặt tráp lên bàn trang điểm, vẫy tay với Chu Nhiên, “Nhiên Nương! Mau đến xem đi!”

Hiện tại Chu Nhiên không có hứng thú với trang sức, sau khi tới phủ Thừa tướng hai tháng Hạ Thịnh thấy cái gì liền mua cái đó, tráp trang sức của nàng đã đầy rồi, còn đặt mới thêm mấy cái, cái gì nàng cũng có, nàng chỉ muốn ăn cơm, thấy đồ ăn đã đặt trên bàn, nàng bắt đầu động đũa, “Đợi lát nữa rồi xem, ăn cơm trước.”

Hạ Thịnh gắp thịt cho Chu Nhiên, hắn múc một bát canh nóng đầy rồi đặt sang bên cho nguội bớt.

Chu Nhiên ăn một chén cơm mới cảm thấy bản thân thật sự sống lại, nàng tính ngày, ba ngày sau mới là đại hôn của Hạ Ngọc, còn phải bận rộn ba ngày… Nàng nằm liệt trên bàn, cảm thấy cuộc đời ảm đạm không có ánh sáng, thật là mệt…

Hạ Thịnh mát xa cho nàng, hắn mới học được! Vì để Chu Nhiên được thả lỏng, từ vai cổ đến eo còn có chân, động tác thong thả đúng chỗ, từ trên xuống dưới khiến Chu Nhiên thoải mái không ít, Hạ Thịnh lại sai người hầu hạ nàng tắm gội, Chu Nhiên nhéo cánh hoa trong nước, suýt thì nàng ngủ gật, vẫn may Tiểu Thúy đánh thức nàng, khoác xiêm y, nàng vừa ngả đầu vào giường liền ngủ.

Ba ngày sau Hạ Ngọc xuất giá, Chu Nhiên nhìn nàng ấy ra cửa lên kiệu, nàng cười có rất thật lòng, rốt cuộc có thể khoan khoái một trận, Hạ Nhung không ở đây, nhiệm vụ đưa Hạ Ngọc ra ngoài được giao cho Hạ Thịnh, Chu Nhiên không đi theo, đây là lần đầu tiên sau khi thành thân nàng và Hạ Thịnh tách nhau hơn nửa ngày.

Nàng thay đổi váy xanh lam nhạt, đeo cho mình một chuỗi ngọc và hoa tai hồng mã não, lấy ba bốn chiếc nhẫn đeo lên ngón tay, trên đầu cài bảy tám cây trâm, bên hông đeo ngọc bội Bạch Tổ.

Cùng Tiểu Thúy và Nguyệt Nguyệt ra cửa, nàng ngồi trong xe ngựa, vén mành lên nhìn ra bên ngoài, trùng hợp nhìn thấy người ngồi kiệu bên cạnh, sắc mặt mỹ nhân đột nhiên trắng bệch, bên trong chiếc kiệu kia là Lâm Kỷ ăn chơi trác táng, hắn ta không chút để ý ngó loạn, thấy Chu Nhiên, đôi mắt như chim ưng thấy con mồi, gắt gao nhìn chằm chằm, mãi đến khi kiệu của hắn ta bị rớt lại, Lâm Kỷ mới sai xa phu chạy nhanh, đuổi kịp Chu Nhiên.

Tay Chu Nhiên nắm chặt, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tới tửu lầu cũng không dám xuống xe, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ, “Hạ Tam nương tử, xuống xe đi.” Giọng của Lâm Kỷ rất lớn, như đang bay truyền vào lỗ tai nàng.

Chu Nhiên đỡ một cây trâm trên đầu, cắn môi dưới, đôi mắt nhắm lại rồi mở ra, đành phải xuống xe, “Lâm thế tử…” Nàng vẫn có chút sợ Lâm Kỷ, ai ngờ vất vả mới ra khỏi nhà một chuyến lại gặp phải ôn thần.

Lâm Kỷ trực tiếp túm tay nàng khiến người té ngã trên mặt đất, đầu gối Chu Nhiên chạm xuống đất, cách một tầng xiêm y không biết có đổ máu hay không, bàn tay rách da, chảy máu, ngọc bội chạm xuống đất, phát ra tiếng vang không nhỏ, nàng đau nhíu mày, “Lâm thế tử làm gì vậy?” Nàng mở miệng hỏi.

Lâm Kỷ ngồi xổm xuống, bóp cằm nàng, nhíu mày, “Ta nói rồi, bảo nàng yên tâm chờ ta tới cưới nàng, nàng hay rồi, xoay người gả cho tiểu nhi tử của thừa tướng, thật vô lương tâm!”

“Lương tâm cái gì? Thế tử, ta và phu quân là thanh mai trúc mã, nam cưới nữ gả vốn là chuyện đương nhiên, ngươi ở ngoài đường khiến ta khó xử, chỉ sợ cũng khiến Khang Vương điện hạ mất mặt.” Nàng chờ một hồi lâu, cằm bị Lâm Kỷ nắm trong tay, xương cốt như sắp nát, dù vậy, nàng vẫn mở miệng phản bác hắn ta.

Lâm Kỷ cũng không biết bị làm sao, ôm lấy bả vai nàng cưỡng bách kéo nàng vào tửu lâu, đẩy mạnh người vào rồi khóa cửa, “Ta nghe nói hôm nay nữ nhi thừa tướng đại hôn, nói vậy phu quân kia của nàng cũng không thể phân thân đúng không?” Hắn ta ném đai lưng sang một bên, đi về phía nàng.

“Ngươi muốn làm cái gì!” Nàng lui về phía sau, mắt thấy Lâm Kỷ sắp cởϊ qυầи áo của nàng, nàng chịu đựng cơn đau, nâng chân lên đạp vào bụng hắn, lại dùng khuỷu tay đánh vào ngực hắn ta, mở cửa chạy ra ngoài, nhưng bởi vì đầu gối đau nhức, nàng bị lăn xuống thang lầu.

Đầu nàng choáng váng, chật vật nằm dưới đất, thân thể đau đớn không thể nhúc nhích, nhìn Lâm Kỷ trên lầu từ trên cao nhìn xuống, nghe tiếng động mọi người sắp tới đây, dường như có người muốn giúp nàng, lại bị Lâm Kỷ nói dừng lại, trong lòng Chu Nhiên tuyệt vọng, nàng không nên một mình ra cửa, cũng không nên ra khỏi cỗ kiệu.

Lâm Kỷ từng bước đi xuống dưới, tiếng giày dẫm trên cầu thang như tiếng Diêm Vương đi về phía nàng, lúc hắn ta sắp nắm lấy bả vai nàng, “Thế tử làm gì vậy?” Hạ Thịnh đứng trước mặt Lâm Kỷ, cứu Chu Nhiên từ trong tay hắn ta trở về.

“Hạ Tam công tử.” Lâm Kỷ ngoài cười nhưng trong không cười, “Ngày hôn lễ của tỷ tỷ ngươi, Hạ Tam công tử còn rảnh rỗi tới tửu lầu.”

“Tất nhiên là rảnh rỗi hơn thế tử, bằng không thế tử cũng không giữa ban ngày ban mặt cưỡng bách thê tử của người khác.” Hắn ôm người chặt hơn một chút, “Nếu thế tử không có việc gì, ta liền trước dẫn người về trước.”

Hạ Thịnh ôm Chu Nhiên đã ngất đi ra ngoài, đặt nàng vào trong kiệu, “Nhiên Nương, Nhiên Nương, mau tỉnh lại.”

Chu Nhiên cảm thấy giọng nói của Hạ Thịnh lúc xa lúc gần, nàng muốn mở mắt nhưng lại không được, muốn nói cho Hạ Thịnh nàng đau nhưng chẳng nói lên lời, trước mắt chỉ toàn màu đen tuyền.

Hạ Thịnh vén váy Chu Nhiên lên, thấy đầu gối chảy máu khiến váy bị nhiễm đỏ, hắn sai mã phu đến y quán gần đây trị thương, nắm tay nàng, chau mày, nhìn Chu Nhiên té xỉu vẫn vì đau mà nhíu mày, hắn cảm thấy trái tim như bị lăng trì, môi khô ráo dán vào trán của nàng, “Nhiên Nương, đều là lỗi của ta…”

Chu Nhiên muốn nói với Hạ Thịnh không phải hắn sai, nhưng nàng không mở miệng được, hồi lâu nàng lâm vào vực sâu không ý thức.

Buổi trưa ngày thứ hai Chu Nhiên mới tỉnh lại, Nguyệt Nguyệt thấy nàng tỉnh, vội vàng lấy nước ấm cho nàng nhuận họng, “Hạ Thịnh đâu?” Giọng nói của nàng hơi khàn, lại còn nhớ thương Hạ Thịnh, hiện giờ quyền lực của Khang Vương rất lớn, nếu Hạ Thịnh đối chọi gay gắt với Lâm Kỷ, nàng lo lắng cho hắn.

“Tam thiếu gia ở đây, ở đây, nô tỳ đi gọi người, cô nương đừng lộn xộn.” Nguyệt Nguyệt chạy ra ngoài, gọi Hạ Thịnh tới, Hạ Thịnh chạy vội tiến vào, chạy nhanh đến mép giường.

“Nhiên Nương!” Hạ Thịnh gọi nàng, hôn một cái lên môi nàng, “Rốt cuộc muội cũng tỉnh… Ta rất lo lắng… Cũng may muội đã tỉnh…”

“Hạ Thịnh…” Tay Chu Nhiên ôm cổ hắn, dùng mặt cọ cọ hắn, “Ta còn có thể nhìn thấy huynh, thật tốt quá.”

“Là ta cảm thấy thật tốt mới đúng.” Hạ Thịnh tay vuốt mặt nàng, đầu gối bị thương khiến hai chân Chu Nhiên đều tê mỏi, bàn tay cũng bọc mấy lớp băng gạc, nhìn cũng rất cồng kềnh, “Lần sau thời thời khắc khắc ta sẽ ở bên cạnh muội, để muội tủi thân rồi.”

“Không tủi thân, Hạ Thịnh, ta đánh hắn ta hai cái đó!” Chu Nhiên nhẹ nhàng nói, hy vọng phu quân nàng không cần vì chuyện này mà quá thương tâm, nàng cảm thấy tim nàng đã thay đổi rồi, có lẽ… Nàng cũng thích Hạ Thịnh…

“Nhiên Nương tất nhiên là lợi hại nhất.” Hạ Tam công tử khen nàng.

Hai người nói chuyện phiếm một lát thì bị tiếng ọc ọc trong bụng Chu Nhiên đánh gãy, Hạ Thịnh sai người làm bưng tới một bát cháo thịt và đồ ăn tới, hắn tự tay bón cho Chu Nhiên.