Chương 7

"Anh ấy thích tôi, sao anh lại kích động thế? Sẽ không phải anh ghen đi."

Thanh Sơn nhíu mày: "Tuy rằng tôi không có hứng thú với cô, nhưng đã là vợ chồng, cùng nhau lên trời cùng nhau xuống đất, giữa chúng ta không thể có người thứ ba, biết chưa?"

Biểu cảm của Thanh Sơn không hề có chút mập mờ nào, nhưng những lời hắn nói lại khiến tôi nhịn không được tim đập rộn lên.

Tôi quay mặt đi, ho khan hai tiếng để chuyển chủ đề:

"Anh cứ tùy tiện bói cho người ta thế, không xin phép họ sẽ không bị giảm tuổi thọ chứ?"

Thanh Sơn gật đầu: "Sẽ bị."

"Nhưng tôi không quan tâm."

Tôi á khẩu không trả lời được, hai người im lặng ngồi ở ghế sau, xe chạy đến nửa đường núi lại đột nhiên chết máy.

Tài xế căng thẳng quay đầu nhìn Thanh Sơn, nhưng vẻ mặt Thanh Sơn tương đối lạnh nhạt:

"Tiếp tục đi."

"Chuyện gì vậy?"

Tôi không hiểu, Thanh Sơn lại lấy tay che mắt tôi lại.

Ừ, bàn tay của đạo sĩ lạnh buốt, tôi vô thức muốn đẩy ra, lại nghe thấy Thanh Sơn thì thầm bên tai tôi:

"Nhìn thấy sẽ bị ám ảnh tâm lý, nếu muốn nhìn thì tôi có thể bỏ ra."

Chỉ một câu ngắn gọn, tôi lập tức ngoan ngoãn.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, nhưng rõ ràng không bình thản như trước.

Dường như có thứ gì đang không ngừng lắc lư thân xe, mà thân thể tôi cũng bắt đầu xuất hiện triệu chứng nóng lạnh.

Tôi nóng đến mức không chịu được, khắp người tôi cảm thấy đau nhói từng đợt.

Ngay lúc tôi không thể chịu đựng được nữa, Thanh Sơn lại một tay ôm tôi vào trong áo choàng đạo sĩ của hắn:

"Chuyện nhỏ."

Tôi sợ đến mức run bần bật, nhưng giọng điệu của Thanh Sơn vẫn bình tĩnh như cũ.

Điều kỳ lạ chính là, lúc tôi trốn vào trong áo choàng của hắn, cảm giác đau đớn biến mất ngay lập tức.

Tính cách hắn lạnh như băng, nhưng l*иg ngực bình thản cường tráng lại rất ấm áp.

Thật lâu sau, Thanh Sơn mới vỗ vai tôi:

"Lá gan nhỏ như vậy, bình thường như thế nào làm pháp y."

Tôi vội vàng ra khỏi lòng ngực hắn, giả vờ bình tĩnh:

"Tôi không sợ."

Khụ! Khụ!

Thanh Sơn nhìn chằm chằm tôi, tôi bị hắn nhìn đến mặt có chút ngứa ngáy.

"Trước mặt tôi không cần nói một đằng làm một nẻo, Lâm Lâm không nói cho cô biết à?"

Lâm Lâm là bạn thân của tôi, tôi lắc đầu, kể từ lúc biết tôi kết hôn với Thanh Sơn, bạn thân đều rất ít chơi với tôi, hỏi là quá sợ Thanh Sơn:

"Không trách được, hồi nhỏ mỗi lần nói dối đều bị tôi vạch trần, cho nên sớm đã có tâm lý oán hận rồi."

Thanh Sơn đưa tay đặt lên l*иg ngực tôi, rõ ràng là bộ phận nhạy cảm, nhưng biểu cảm của vị đạo sĩ này lại cực kỳ thản nghiên:

"Trong lòng cô sợ thành như vậy rồi, còn khoe khoang gì nữa?"