Chương 8

Chúng tôi ở rất gần nhau, hơn nữa bàn tay của hắn dường như có một luồng khí mát mẻ kỳ lạ, có thể xuyên qua quần áo trực tiếp truyền đến da thịt của tôi.

Tôi không khỏi nhớ lại những động tác trong giấc mơ, nhịp tim ngày càng nhanh.

Thanh Sơn cảm nhận được những thứ này, hắn hơi nhíu mày, nhanh chóng thu tay lại.

"Không được nghĩ nữa."

"Tôi không cố ý đâu."

"Buồn nôn."

"Trong mơ loại chuyện này cũng là tổ sư muốn tôi làm, tôi không muốn cũng không kiểm soát được mà."

"Im miệng."

Đạo sĩ như thế nào còn thuần khiết như thế.

Buổi chiều đầu tiên sau khi tôi kết hôn với Thanh Sơn, tôi nằm trên chiếc giường lớn của hắn, ngực cứ có cảm giác lạnh lạnh.

Vốn cho rằng sẽ phát sinh chút gì đó, nhưng Thanh Sơn nằm ngủ rất nhanh hô hấp đều đặn, ngửi thấy mùi hương thảo mộc thoang thoảng trên người hắn, tôi bỗng nhiên ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Tôi thực sự không còn mơ mộng xuân nữa, hiếm hoi mới có một giấc ngủ ngon.

Ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau, lúc thức dậy thì Thanh Sơn vừa đi ra ngoài về.

Hôm nay hắn không mặc áo choàng đạo sĩ, mà mặc trang phục bình thường vô cùng đơn giản, thoạt nhìn cuối cùng cũng giống thanh niên thời hiện đại:

"Cô còn chưa chịu rời giường à?"

Thanh Sơn rõ ràng chưa từng thấy tôi lười biếng như vậy, tôi lắc đầu: "Hôm qua làm ca đêm, hôm nay dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi một ngày."

Hắn lại khẽ cười, vừa dọn dẹp phòng vừa nói:

"Khuyên cô nên sớm dậy rửa mặt, đợi lát nữa điện thoại gọi đến thì không kịp đâu."

Hứ! Tôi không tin, trở tay mở phần mềm đọc tiểu thuyết ra.

Một quyển còn chưa có xem xong thì điện thoại của sếp tôi thật sự gọi đến.

Tôi giật mình ngồi dậy, nhìn về phía Thanh Sơn.

Thanh Sơn khẽ nhún vai, có vẻ như thằng nhóc này lại lén lút xem bói rồi.

"Sếp, sao vậy?"

"Có chuyện rồi, thi thể bị băm thây."

Ngoài tiếng hoảng loạn của sếp ở đầu dây bên kia, còn có tiếng nôn mửa liên tiếp của đồng nghiệp.

“Lật Tử, chỉ có em là làm được, còn những người khác đều bỏ cuộc rồi."

Sếp thở dài, gần đây không yên ổn chút nào!

Vừa xử lý xong một vụ cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người, lại đến một vụ án phân xác.

Tôi vội vàng rời giường, Thanh Sơn vừa chép kinh, vừa nhàn nhạt mở miệng:

"Xe đã chuẩn bị sẵn, bên trong có bánh bao và sữa đậu nành, nếu đói thì có thể ăn tạm."

"Anh có thể đoán được không? Vụ án đó."

Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhẹ giọng hỏi hắn.