Chương 3

Thiếu niên nhà ta mới đó đã lớn như thế này rồi.

Chờ nó trưởng thành, ta có thể thành công trở về.

Đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là càng lớn càng giống Từ Mặc Hoài.

Núi thì cao hoàng đế thì xa.

Không ai may mắn được gặp Từ Mặc Hoài, ta cũng không cần quá lo lắng.

"Mẹ ơi, cha nói hôm nay sau khi làm xong bài tập sẽ dẫn con ra ngoài thả diều."

Lư Ngọc khẩn thiết nhìn ta: "Mẹ cũng đi cùng con nhé!"

Lòng ta mềm nhũn, không tự chủ đồng ý với nó.

Cha trong miệng Lư Ngọc là Từ Cảnh Thích ở phòng bên cạnh.

Năm đó ta theo chỉ thị của hệ thống đến nơi này, hữu duyên kết bạn với Từ Cảnh Thích.

Cô nhi quả mẫu luôn bất tiện, sau đó hắn đề nghị chúng ta kết làm vợ chồng khế ước,

Theo nhu cầu của đôi bên, ta là cái cớ để hắn trốn tránh hôn sự trong nhà, hắn thì thay ta ngăn cản không ít phiền toái.

"Hai ngày nữa, có lẽ huynh trưởng ta sẽ tới thăm một nhà ba người chúng ta."

Từ Cảnh Thích đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, hắn cúi người ôm Lư Ngọc lên xe ngựa, vừa nói chuyện vừa cẩn thận từng li từng tí muốn tới đỡ ta.

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa khác đi sượt qua xe của ta.

Cuối cùng dừng lại ở phía sau.

"Thật đúng lúc!"

Đầu kia xe ngựa, giọng nói quen thuộc vang lên mang theo sự lạnh lùng và thờ ơ trước giờ vẫn thế.

Bàn tay từng khớp xương rõ ràng chậm rãi vén màn cửa sổ lên.

Ta đột nhiên nhớ tới đôi tay này đã cắm vào lộng ngọc, khuấy hoa lấy mật......

Hừ. Tự nhiên nhớ cái không đâu!

Từ Cảnh Thích ngữ khí kinh ngạc: "Hoàng...... huynh trưởng?"

Từ Mặc Hoài xa cách đã lâu ngồi ngay ngắn trong xe đó, ngữ khí tản mạn:

"Xe ngựa đi nhanh nên đến trước hai..."

Ánh mắt hắn đảo qua ta, đột nhiên dừng lại.

"...ngày."

Đôi mắt đen nhánh trong nháy mắt dâng lên cảm xúc không thấy rõ, giống như muốn nhấn chìm ta.

"Vị này là?"

"Vợ của đệ."

Từ Cảnh Thích ngoan ngoãn trả lời.

Ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, khép nép đi theo phía sau hắn, nở nụ cười lễ phép.

"Thì ra vị này chính là huynh trưởng sao, hân hạnh gặp gỡ. Theo lễ nghĩa, ta nên gọi huynh là đại ca. Lần đầu gặp mặt, có chỗ không chu toàn mong huynh lượng thứ."

Từ Mặc Hoài thấp giọng nhắc lại câu đại ca, trầm mặc thật lâu mới mở miệng:

"Cảnh Thích, người năm năm trước đệ nhắc tới trong thư, là nàng ấy sao?"

Thư? Thư gì?

Từ Cảnh Thích như nhận ra gì đó, giải thích với ta:

"Một phong thư gửi về nhà, chỉ đề cập đến có người trong lòng, không có gì khác."

Hắn nhìn về phía Từ Mặc Hoài: "Làm khó huynh trưởng ngày bận vạn cơ, còn nhớ rõ loại chuyện vụn vặt này."

"Không phải chuyện vụn vặt."

Từ Mặc Hoài nhìn chằm chằm ta, không bỏ qua bất cứ biểu tình nào hiện lên trên mặt ta.

"Thật trùng hợp. Em dâu và phu nhân đã mất năm trước của ta, lại giống nhau như thế này."

Ta lặng lẽ nắm chặt tay.