Chương 11: Ta tên là Thanh Thanh… Ngươi thì sao?

Chương 11: Ta tên là Thanh Thanh… Ngươi thì sao?

Thanh Thanh cảm giác bụng đều bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn bắn xuyên qua, cảm giác chướng căng khó có thể nói rõ từ từ thay thế cảm giác sảng khoái.

Nàng sờ sờ bụng dưới của mình: "Ô... ô... thật nóng.” Một vật hình trụ dán sát ở trên vách bụng của nàng, dùng sức tưới thứ nóng rực kia vào trong cơ thể nàng, người đàn ông này... tại sao vẫn còn bắn nữa... Bụng của nàng sắp nổ tung rồi... “Ô... ô... ô... thật trướng... ô…”

Thanh Thanh muốn hắn đi ra ngoài, vừa lấy tay ấn vào chỗ bụng nhô lên kia đẩy xuống.

"Tê tê..." Ly Thượng bị bàn tay nhỏ bé của nàng đè ép đến dươиɠ ѵậŧ lại hưng phấn chui sâu vào trong cổ tử ©υиɠ thêm một chút, nhảy nhót bắn ra những giọt cuối cùng, hắn thật sự là... Hận không thể xuyên thấu tầng da kia để chạm vào đôi tay nhỏ bé lành lạnh này.

Nghĩ như vậy, hắn lại nhìn về phía cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nhớ tới tối hôm qua cái miệng nhỏ này chủ động nuốt dươиɠ ѵậŧ của hắn, hình ảnh cuối cùng là nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, yết hầu hắn cuộn lên cuộn xuống.

Hắn không thể...... kiểm soát...... miệng nhỏ của nàng cần ăn...... không thể nghĩ nữa......

Người đàn ông nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, chậm rãi đè xuống xao động trong cơ thể, lúc này mới một lần nữa mở mắt, hướng về phía cái miệng nhỏ nhắn kia cắn một ngụm, sau đó là khóe mắt, mũi, cùng cằm của nàng, hắn đem cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều liếʍ một lần, cho đến khi khuôn mặt Thanh Thanh biến thành mặt đỏ tới mang tai mới dừng lại.

Bên ngoài đã là chạng vạng tối, Ly Thượng cũng không rút gậy thịt ra, hắn ôm giống cái còn đang run rẩy đi về phía bàn đá.

Mỗi đi một bước, trên mặt đất lại xuất hiện những giọt dâʍ ŧᏂủy̠: "Tí tách...... Tí tách ·················"

Chóp mũi truyền đến mùi thịt cùng mùi hoa quả thoang thoản: "Ùng ục ùng ục......" Tiểu mỹ nhân mới vừa từ từ tỉnh táo lại, hai má lại đỏ lên, nàng thật sự quá đói bụng.

Ly Thượng ôm Thanh Thanh khom chân ngồi xuống ghế đá, qυყ đầυ còn kẹt ở trong khoang tử ©υиɠ, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỗn hợp bên trong bao lấy qυყ đầυ của hắn, mông vừa ngồi xuống, qυყ đầυ lại đâm thẳng thêm hai tấc.

“A... A…” Hai người đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ vừa đau đớn vừa sảng khoái.

Ly Thượng nhịn không được chậm rãi đâm vào vài lần, lúc này mới cầm lấy thịt nướng trên bàn đưa tới bên miệng nàng: "Giống cái, ngoan, há miệng.”

Thanh Thanh ngấu nghiến vài miếng, sau khi giảm bớt cảm giác đói khát trong bụng, đầu óc mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Nàng đã nhớ tới người đàn ông này là con sư tử trắng lớn lúc trước, hắn không ăn nàng, nhưng lại "ăn" nàng, chỉ là phương thức "ăn" này... tất cả mọi thứ tối hôm qua nàng đều nhớ tới.

Tuy rằng ăn Quả Hợp Hoan tựa như rơi vào Tình Uyên, nhưng một số đoạn ngắn hình ảnh, Thanh Thanh vẫn nhớ rõ, nàng nhớ rõ nàng ăn dươиɠ ѵậŧ của hắn, nàng nhớ rõ nàng bị cắm lỗ nhỏ, nhớ rõ nàng bị ôm đi bờ sông tẩy rửa, cũng nhớ rõ lúc nửa đêm nàng bị hắn cắm đến tỉnh, sau đó hắn ở trong cơ thể nàng lại bắn nhiều lần.

Thanh Thanh nhìn toàn thân mình trên dưới, khắp nơi đều là dấu hôn đỏ cùng vết cắn, bụng giống như mang thai sáu tháng, bình tĩnh...... Bình tĩnh.

Thanh Thanh hít sâu mấy lần, vừa ăn vừa nghĩ bọn họ đã xảy ra quan hệ, đây là sự thật không thay đổi, nhưng không thể vẫn bị hắn đè ép như vậy, nếu không nàng không bị đâm chết cũng sẽ bị trướng mà chết.

Nàng nhìn thịt trong bát đá ở trong tay, cầm lấy một miếng đưa tới bên miệng người đàn ông, Ly Thượng ngẩn người, sau đó nuốt vào tay nàng, cuối cùng còn liếʍ liếʍ ngón tay cô.

Trong lòng Thanh Thanh run lên, cúi đầu không nhìn hắn, lúc tay buông xuống đầu ngón tay của nàng vân vê lẫn nhau, ý đồ thoát khỏi loại ngứa ngáy này.

Nàng giả bộ bình tĩnh cầm lấy trái cây bên bàn ăn, trời đáng thương thấy đất, khi người đàn ông liếʍ ngón tay nàng, hạ thể của nàng cũng theo đó tiết ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠.

Hai người cứ như vậy ăn cơm trong một bầu không khí tương đối hòa hợp lại có chút xấu hổ, toàn bộ quá trình người đàn ông đều dùng một đôi con ngươi lửa nóng nhìn chằm chằm giống cái kia.

Thanh Thanh mỗi lần tự mình ăn một miếng nàng sẽ cầm lấy một miếng thịt khác đút cho hắn ăn, Ly Thượng rất hưởng thụ giống cái đút cho hắn ăn, hắn ăn vừa vui vẻ lại sung sướиɠ. Nhưng Thanh Thanh lại cực kỳ không được tự nhiên, lỗ nhỏ của nàng cứ phun nước từng nàng, bởi vì người đàn ông mỗi lần đều phải cắn ngón tay của nàng rồi liếʍ một phen mới buông nàng ra.

Chờ giống cái ăn no, Ly Thượng ăn hết thịt còn lại trên bàn, sau đó muốn đứng dậy ôm nàng lên giường làm thêm vài lần, trời đã...... sắp tối rồi......

Nhận thấy được ý đồ của người đàn ông, Thanh Thanh cuống quít kéo cánh tay của hắn không cho hắn đứng lên, khẩn trương mở miệng nói: "Ta...... Ta tên là Thanh Thanh...... Ngươi thì sao?”

Giống cái này dường như...... Muốn cùng hắn nói chuyện phiếm?

Thanh Thanh thấy Ly Thượng còn chỉ nhìn nàng không nói lời nào, biết hắn có thể nghe không hiểu ý của nàng, nàng một bên dùng ngón trỏ chỉ vào mình phát âm một lần: "Thanh Thanh...... Thất Nhất n Thanh...... Thanh Thanh......”

Ly Thượng trong nháy mắt hiểu được ý tứ của giống cái, nàng đang nói cho hắn biết, tên của nàng là Thanh Thanh.

“Thanh Thanh?”

Hả? Con sư tử này rất thông minh, phải không ngừng cố gắng. Vì thế nàng một bên gật đầu một bên lại lặp lại Thanh Thanh, sau đó đối với hắn lộ ra nụ cười đầu tiên trong hai ngày qua.

Ly Thượng thấy giống cái cười với hắn, có phải chứng tỏ hắn gọi tên của nàng, nàng rất thích hay không? Vì thế hắn lại kêu một tiếng: "Thanh Thanh...... Thanh Thanh...... Thanh Thanh......”