Chương 12: Rút ra

Chương 12: Rút ra

Thanh Thanh thấy người đàn ông dễ nói chuyện như vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, vì thế nàng chỉ chỉ địa phương hai người giao nhau, lại sờ sờ bụng của mình, giọng nói cố ý mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nói: “Nơi này...... trướng......” Sau đó nàng chống lên bụng người đàn ông nhẹ nhàng nâng mông để cho gậy thịt bên trong lui ra một chút, ý nàng muốn bảo cho hắn đi ra ngoài.

Người đàn ông nhìn động tác và vẻ mặt của nàng, khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra một chút không đồng ý.

Thanh Thanh biết người đàn ông chắc chắn hiểu ý của nàng, vì thế nàng lại nhẹ giọng lặp lại lời nói cùng động tác vừa rồi, rồi lại nắm tay hắn lắc lắc, nghẹn lời dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm hắn.

Thanh Thanh trước kia mặc dù là cô nhi, nhưng từ nhỏ nàng đã học được cách nhìn sắc mặt người khác, chỉ cần bị nàng nắm bắt được một nét mặt khác rất nhỏ, nàng đều có thể biết đối phương đang suy nghĩ gì, bạn tốt Thôi Ái cùng tổ thường xuyên giễu cợt nàng sao không đi phá án cho cảnh sát ngược lại thích bắn tên, mỗi lần như thế nàng đều chỉ mỉm cười không nói lời nào.

Con sư tử đực này vừa rồi rõ ràng không muốn tiếp nhận đề nghị của nàng, nàng chỉ có thể giả bộ đáng thương để nhận được sự đồng tình, nếu như hắn lại không đồng ý, nàng sẽ cứng rắn.

Nhưng lần này nàng cược đúng rồi.

Ly Thượng nhìn ánh mắt ướŧ áŧ của giống cái, cực kỳ giống đôi mắt đỏ hoe của một con thỏ trong rừng khi hắn bắt được, không ngừng cầu xin hắn đừng ăn nó.

Người đàn ông không muốn để cho giống cái thất vọng đối với hắn, vì thế đem hai tay của nàng đặt ở trên bả vai của hắn, hai tay của hắn bóp lấy bụng đang ọp ẹp nước của nàng hướng lên trên, qυყ đầυ mượt mà cực đại trong tử ©υиɠ cứ như vậy "Bang…” một tiếng từ trong cơ thể nàng rút ra, theo đó chính là dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ào chảy ra, tất cả đều phun ở trên đùi người đàn ông, có chút rơi xuống trên ngực bụng người đàn ông, đem bộ lông rậm đen kia của hắn đều làm ướt một mảnh.

Thanh Thanh đối với chất lỏng không rõ trên người đàn ông trừng mắt lớn, bắn...... Bắn nhiều như vậy sao? Nhưng cũng đúng thôi, bụng nàng bây giờ lớn như mang thai.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như vòi nước mở van chảy ra ngoài, dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông còn cứng rắn nhìn chằm chằm vào huyệt nhỏ của nàng, dường như căn bản không có ý định buông ra, nàng ngồi ở trên đùi người đàn ông có chút đứng ngồi không yên.

Người đàn ông lại không thèm để ý, vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Thanh Thanh bị ánh mắt lửa nóng kia của hắn nhìn hai má nóng lên, nàng có chút thẹn thùng nói: "Có quần áo có thể mặc không?"

Ly Thượng nghĩ chính là, trời sắp tối rồi, giống cái tại sao còn muốn mặc quần áo?

Nhưng hắn vẫn gật đầu, đem nàng ôm lấy đi hướng một cái rương gỗ lớn, lấy ra một cái váy da cho nàng.

Thanh Thanh cầm váy da hắn cho nàng, khoa tay múa chân một chút, Ờ...... hình như nó có thể mặc thành váy, che được mông. "Hừ…” Hai vấn đề lớn đã được giải quyết, một là để cho người đàn ông rời khỏi cơ thể của nàng, hai là có quần áo che thân thể, nàng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Kế tiếp, đã đến lúc nên đi vệ sinh tắm rửa.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ hạ thể vẫn còn đang chảy, trên người hai người đặc biệt là trên đùi người đàn ông khắp nơi đều là chất lỏng màu trắng gạo, hắn còn ra sức ôm nàng, dường như sợ nàng chạy, lúc này hai người bọn họ cả người nhớp nháp, Thanh Thanh cực kỳ khó chịu.

Người phụ nữ cực kỳ bất đắc dĩ, đẩy đẩy hắn, chỉ vào những thứ bẩn thỉu kia, lại bày ra tư thế muốn tắm rửa, miệng nói: "Tắm rửa…” lặp lại ba lần, người đàn ông nghe hiểu ý của nàng, gật đầu, ôm nàng đi ra ngoài.

Không bao lâu, hai người đi tới chỗ tắm rửa hôm qua.

Thanh Thanh ý bảo người đàn ông buông nàng xuống, nàng đi tới tảng đá lớn ngày hôm qua, trên đó dính đầy những đốm tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô, nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua nàng ngồi ở chỗ này thủ da^ʍ sau đó bị người đàn ông ở chỗ này thao đêm qua, mặt nàng không khỏi đỏ lên.

Không thể nghĩ nữa, bình tĩnh bình tĩnh... Sau khi lấy lại được tâm lý, nàng đặt váy da ở vị trí sạch sẽ, sau đó đi tới bờ sông, vừa định duỗi chân bước vào trong sông, thình lình bị ôm lấy.

"A..." Tim Thanh Thanh đập thình thịch, nàng thiếu chút nữa cho rằng sẽ ngã xuống sông.

Ly Thượng nhìn nàng một cái, kìm lòng không được hôn nàng một cái, ngay tại một khắc nàng vừa rồi khom lưng đem mông hướng về phía hắn, hắn cứng rắn.

Lúc này, ánh trăng trên trời đã lặng lẽ từ trong đám mây lộ ra, một cơn gió từ sâu trong rừng rậm thổi ra, bên tai là âm thanh các loại cây đong đưa theo gió. Không khí thiên nhiên nguyên thủy thật tốt, Thanh Thanh cảm thán, cảm giác dính dính của thân thể đều bị thổi bay vài phần, lúc này không xuống nước còn đợi khi nào.

Thanh Thanh kéo mái tóc dài bạc trắng của hắn, ý bảo muốn tắm rửa.

Ly Thượng gắt gao ôm nàng, chậm rãi đi vào giữa sông, hơi khom lưng thả nàng vào trong nước, bàn tay to nhẹ nhàng giúp nàng cọ rửa.

Thanh Thanh có chút thẹn thùng, đây là lần đầu tiên có người giúp nàng tắm rửa, còn là một người đàn ông vạm vỡ, tắm như thế nào cũng không được tự nhiên, nàng xoay xoay eo, đẩy hắn, ý bảo muốn xuống tự mình tắm.

Người đàn ông nhìn cô, lại nhìn mặt nước, suy nghĩ một chút mới buông nàng xuống.

Chờ Thanh Thanh tự mình đứng ở trong nước nàng mới lấy lại tinh thần, vừa rồi người đàn ông này hẳn là đang suy nghĩ nàng có thể bị chết đuối hay không, hắn...... Thật tri kỷ...... Hiện tại nàng đứng ở trong nước, mặt nước vừa vặn không tới xương quai xanh của nàng, hơn nữa dòng nước chảy có chút nhanh, không chú ý quả thật dễ dàng bị nước cuốn đi.

"Ta có thể tự tắm, ta có thể bơi." Thanh Thanh vừa nói vừa khua tay múa chân.

Sau đó nàng hít sâu một hơi lao vào trong nước, giống như cá bơi một vòng quanh người đàn ông, sau khi trồi lên mặt nước thì cười với hắn.

Hi hi...... Giống cái so với lúc trước càng xinh đẹp hơn...... Xem ra hai ngày nay rót tinh đã có hiệu quả.