Chương 48: Sáp nhập bộ lạc

Trong bộ lạc Tạp Lý, Y Lâm đang ngồi bên bàn đá, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào đại ca thú sinh đôi Y Lạc đang đi qua đi lại ở trước mắt.

“Ngươi suy nghĩ thế nào? Ta cảm thấy đề nghị của Ly Thượng rất khả thi, chúng ta có thể thử xem.”

Y Lạc dừng một chút, đi đến bên cửa sổ gỗ, nhìn bên ngoài mưa như trút nước. Hắn nhớ tới mấy ngày trước Ly Thượng đề nghị, khẽ thở dài nói: “Nhưng mà, ta sợ các thành viên trong tộc không đồng ý.”

Ngay từ mười ngày trước, bọn họ đã tìm Ly Thượng để hỏi về việc săn bắn vào mùa mưa. Cho đến năm ngày trước, khi ba người gặp nhau, Ly Thượng đã đề xuất hợp nhất hai bộ lạc, và hai thủ lĩnh của bộ lạc Tạp Lý rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Thật ra bọn họ không quan tâm ai sẽ là thủ lĩnh, chỉ sợ người trong tộc không muốn chuyển đến bộ lạc Ly Cơ. Dù sao thì trước đây các bộ lạc sau khi hợp nhất, các thành viên trong tộc bị ức hϊếp cũng không có gì lạ. Cho nên, với tư cách là hai thủ lĩnh của bộ lạc Tạp Lý, bọn họ đương nhiên có nhiều thứ cần cân nhắc hơn so với những người thú bình thường.

“Đại ca, ngươi xem xem, trời mưa đáng sợ như vậy, chỉ bằng mấy chục người thú giống đực trong bộ lạc chỉ sợ là…”

“Hơn nữa, Ly Thượng là người đáng tin cậy, hắn đã nói sẽ ổn định tốt người trong tộc của chúng ta, chắc hẳn sẽ không đối xử tệ với chúng ta.”

Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng để thực hiện được thì cần rất nhiều quyết tâm.

Trầm mặc một lát, Y Lạc gật gật đầu, nói: “Được, ngươi đi thông báo các cho người trong tộc, giải thích cho bọn họ lợi ích liên quan. Nếu bằng lòng đi theo chúng ta đến bộ lạc Ly Cơ, bảo bọn ba ngày nữa sẽ rời đi. Nếu không không muốn đi thì hỏi bọn họ có yêu cầu gì và cố gắng đáp ứng bọn họ.

“Được, ta lập tức đi.” Nói xong, Y Lâm sải bước ra khỏi nhà gỗ.

“Ôi, không biết mùa mưa năm nay có giống năm ngoái không nhỉ?”

Y Lạc nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, chìm trong ký ức Y nghĩ đến những người thú phải vật lộn đau khổ trong những ngày không có thức ăn vào năm ngoái. Y Lạc lập tức lo lắng sốt ruột.

Về phía bộ lạc Ly Cơ, Thanh Thanh điều chỉnh cung tên trong tay. Nhưng nàng đang suy nghĩ về những thay đổi của Ly Thượng vào đêm qua. Hắn cầu xin nàng đừng rời xa hắn, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra sao?

Nhưng mà, Thanh Thanh nghĩ rằng mình che giấu rất tốt, Ly Thượng không thể biết được kế hoạch của nàng. Vậy tại sao đêm qua hắn lại bất an như thế?

“Nàng đang nghĩ gì vậy?”

Một giọng nam vang lên bên tai, Thanh Thanh lập tức tỉnh táo lại.

“Ta đang nghĩ, trừ biện pháp sáp nhập bộ lạc, còn có biện pháp nào khác để giải quyết vấn đề lương thực hay không.”

Thanh Thanh tựa như nghĩ tới chuyện gì, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ôm eo nàng, hỏi: “Có phải trên vỏ cây kia ghi phương pháp gì đúng không?”

Ly Thượng suy nghĩ một chút, sau một hồi lắc lắc đầu.

“Không có.”

“Cốc cốc…”

Có tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm của người thú giống đực. “Thủ lĩnh, bộ lạc Tạp Lý truyền tin tức đến, ba ngày nữa bọn họ sẽ tới đây.”

“Biết rồi, ngươi đi xuống an bài chỗ ở của bọn họ trước đi, lát nữa ta sẽ tới.”

Sau khi hạ lệnh xong, Ly Thượng hôn lên khóe miệng Thanh Thanh.

“Yên tâm, ta sẽ tìm biện pháp.”

“Ly Thượng, thật ra thì ta có một số đề nghị, chàng có muốn nghe không?”

Thật ra mấy ngày nay Thanh Thanh đã suy nghĩ rất nhiều, dù sao cô cũng sống ở đây lâu như vậy, cũng có tình cảm với bộ lạc Ly Cơ. Dù sao thì nàng cũng không muốn người trong tộc của Ly Thượng phải chịu đói khát.

Ừm? Giống cái này có đề xuất à? Nhưng mà, hắn tin nàng. Dù sao thì nàng cũng là người đề xuất việc hợp nhất bộ lạc.

Vì vậy, Ly Thượng gật đầu với nàng.

Thanh Thanh nở một nụ cười, rồi từ từ nói với hắn: “Thứ nhất, hãy nuôi nhốt những động vật ăn cỏ. Thứ hai, bôi các loại thảo mộc gây tê liệt lên đầu mũi tên của cung tên, như thế thì người thú giống cái cũng có thể giúp săn nhiều động vật hơn. Thứ ba, trước khi chuyển thời tiết xấu hoặc vào mùa sinh sản, săn bắt càng nhiều càng tốt, sau đó rửa sạch thịt, phơi khô để làm thịt khô để phòng hờ bất cứ tình huống xấu nào. Thứ tư, tìm đồ ăn có thể thay thế thịt, ví dụ như khoai tây, khoai lang, cá tôm, vân vân... Bây giờ ta chỉ nghĩ ra được bấy nhiêu thôi, nếu nghĩ ra những thứ khác thì ta sẽ nói cho chàng biết.”

Mặc dù nàng không giải thích rõ điểm đầu tiên, nhưng Thanh Thanh tin rằng Ly Thượng nhất định sẽ hiểu ý của nàng.

Khi Ly Thượng nghe Thanh Thanh nói rằng nàng muốn nuôi nhốt động vật, trái tim hắn bắt đầu dâng trào. Sau khi nàng nói hết những đề xuất, Ly Thượng quá kích động mà không nói nên lời. Đôi mắt hắn tỏa sáng, hai lòng bàn tay lớn ôm eo nàng run rẩy một chút.

Thanh Thanh thở dài trong lòng, quả nhiên suy nghĩ của người thú khác với suy nghĩ của con người.

“Chàng thấy thế nào?” Thanh Thanh vỗ mu bàn tay bên eo, hỏi hắn.

“Được, rất tốt, ta lập tức thi hành.”

Nói xong, Ly Thượng chuẩn bị rời đi.

Thanh Thanh bật cười, vội vàng giữ chặt hắn.

“Này này này, chờ một chút, chàng gấp gáp như vậy làm gì, Sao chàng không hỏi ta chuyện thứ tư làm như thế nào?”

“Chuyện thứ tư? Thức ăn thay thế? Ta biết tôm cá, nhưng chưa từng thấy khoai tây và khoai lang mà nàng nói. Không biết những thứ nàng nói ở đây có hay không.”

Ly Thượng bình tĩnh lại, tự hỏi một lúc mới đi đến kết luận này.

“Bọn chàng khi nào thì đi săn?” Thanh Thanh nhìn mưa to bên ngoài , suy nghĩ kế hoạch trong lòng.

Ly Thượng nhìn mưa xối xả ngoài cửa sổ, hy vọng mưa sẽ tạnh, nhưng căn cứ vào những lượng mưa năm ngoái, lần này có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không tạnh.

“Đợi mưa nhỏ sẽ đi ra ngoài.”

“Được, đến lúc đó chàng đưa ta đi ra ngoài, ta nhận ra những loại đồ ăn đó.”