Chương 49: Nói chuyện trong nhà 1

Ba ngày sau, tại trung tâm quảng trường Bộ lạc Ly Cơ.

“Y Lạc, Y Lâm và tất cả người dân của bộ lạc Tạp Lý, chào mừng mọi người đến với bộ lạc Ly Cơ. Hôm nay, ta, Ly Thượng, xin thề với Thần A Tán trước mặt mọi người. Từ giờ trở đi, ta sẽ đối xử với tất cả người thú của bộ lạc Tạp Lý như đối xử với người dân trong bộ lạc của mình…”

Thanh Thanh nhìn người đàn ông đang nói trên bục trung tâm, lắng nghe những lời nói lan man của hắn, suy nghĩ cũng đã trôi đi đâu mất.

Ba ngày qua, thừa dịp trời mưa nhỏ Ly Thượng đưa nàng ra ngoài hai lần. Thời gian ở ngoài không lâu lắm, một nửa số người đi cùng cũng không săn được đồ ăn. May mắn là lúc ra ngoài lần thứ hai, Ly Thượng và một người thú khác săn được hai con lợn rừng lớn, cùng với tôm cá bắt được từ sông, lúc đó mới tạm thời giảm bớt được nạn đói lương thực, nhưng đó cũng là tạm thời, và...

Nàng nhìn già trẻ lớn bé của bộ lạc Tạp Lý. Hiện tại hai bộ lạc tổng cộng có hai ba trăm người, lại càng cần bổ sung thêm lương thực.

Những giọt nước mưa quất vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thanh khiến nàng đau đớn. Nàng sờ lên mà trong lòng cảm khái, quả nhiên cuộc sống trong rừng nguyên sinh không thích hợp với nàng.

“Thanh Thanh, ngươi đang suy nghĩ gì thế?” Ly Toa đi đến bên cạnh nàng, thấy nàng cau mày, không tự chủ được hỏi.

Một giọng nữ đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Thanh Thanh, nàng dừng một chút, nói: “Em đang nghĩ, những người thú kia không có năng lực săn bắn có thể làm làm chuyện gì không.”

Ly Toa khó hiểu, không phải bọn họ đã làm theo lệnh của thủ lĩnh đang làm hàng rào rồi sao? Nghe nói dùng để nuôi nhốt động vật, ngoài cái này ra còn có thể làm cái gì?

“Ngươi có ý kiến

gì hay thì nói thử xem.”

Thanh Thanh lau nước mưa trên mặt và nhìn ra ngoài bộ lạc.

“Chúng ta có thể làm một số cái bẫy, chẳng hạn như bẫy kẹp thú, lưới, hố, vân vân. Sau đó làm một số lưới đánh cá và l*иg nuôi tôm để bắt cá tôm trong sông.”

“Lát nữa em sẽ lấy một mảnh da thú, phác thảo đại khái rồi chúng cùng nhau thảo luận.” Thanh Thanh như nghĩ tới chuyện gì, quay đầu nhìn về phía Ly Toa.

“Có người thú nào khéo tay không? Gọi bọn họ cùng nhau đến đi, lưới đánh cá và l*иg nuôi tôm là những công việc tinh tế, bọn họ có thể có ý kiến

tốt hơn về bản vẽ.”

“Được, ta sẽ xử lý chuyện này.”

Ly Toa vừa phun ra bọt nước mưa vừa cười hì hì vỗ ngực đảm bảo với Thanh Thanh.

Ly Thượng đã nói xong trên sân khấu, hắn đi về phía nàng. Theo sau là Ly Nguyên, La Ân - chồng của Ly Toa, và hai anh em Y Lạc Y Lâm. Khi đến bên Thanh Thanh, hắn bế nàng lên, sau đó nói với những người đang có mặt: “Đi thôi, vào nói chuyện trong phòng ta.”

Mọi người mím môi cười gật đầu, đi về phía nhà gỗ của Ly Thượng.

Thanh Thanh không ngờ rằng có người ngoài xung quanh mà Ly Thượng vẫn muốn gì làm đấy như vậy. Vì thế nàng chôn cổ vào trong ngực hắn như người chết. Tất nhiên, bây giờ Y Lạc Y Lâm không thể coi là người ngoài, nhưng nàng... chỉ là rất ngại ngùng.

Bên trong ngôi nhà gỗ.

“Y Lạc Y Lâm, đây là vợ của ta Thanh Thanh. Bốn quan điểm ta đề cập trên sân khấu là được Thanh Thanh nghĩ ra vài ngày trước. Nếu các người có bất kỳ câu hỏi nào, có thể hỏi nàng ấy ngay bây giờ.”

Thanh Thanh sửng sốt, tại sao lại bảo bọn họ hỏi mình. Với tư cách là thủ lĩnh, không phải nên là hắn giải thích bản thân để tạo uy tín hay thể hiện khả năng lãnh đạo của mình sao?

Do dự một lúc, nàng mới chợt nhận ra, chẳng lẽ...

Ha ha ha, người này vốn là suy nghĩ vì nàng, khiến nàng không nỡ thêm một chút ở trong lòng.

Y Lâm Y Lạc không phải kẻ ngốc, dù sao cũng là thủ lĩnh, bọn họ đã nắm quyền hơn mười năm, gần như lập tức hiểu được ý đồ của Ly Thượng.

Hai anh em nhìn nhau trong không trung. Sau đó, Y Lạc tiến lên một bước và hỏi giống cái đối diện người không cao đến ngực hắn, hỏi.

“Chị dâu, vừa nãy Ly Thượng chỉ đưa ra ý tưởng đại khái, cũng không nói rõ phải làm như thế nào. Ta muốn nghe cụ thể thao tác các bước, chị có thể nói cặn kẽ không?”

Khi nãy mọi người ở trong mưa lớn, nàng lại vùi vào trong ngực Ly Thượng nên nhìn không rõ diện mạo của hai anh em. Hiện tại Thanh Thanh mới có thể nhìn rõ ràng.

Hai người đàn ông trước mặt nàng trông rất giống nhau, hẳn là song sinh. Dáng người của bọn họ cao lớn, làn da ngăm đen, là màu lúa mì khỏe mạnh phổ biến ở thời hiện đại. Tuổi tác và dáng vóc cũng không khác Ly Thượng là mấy, chỉ là màu mắt và tóc không giống với Ly Thượng. Ly Thượng có đôi mắt xanh và mái tóc bạc, cặp anh em trước mặt nàng có đôi mắt đen và mái tóc ngắn màu đen, hơi giống những người đồng hương nam trong xã hội của nàng.

“Chị dâu, không tiện nói với chúng ta sao?” Thấy giống cái vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người họ, Y Lâm đi tới trước mặt đại ca Y Lạc, nghi ngờ hỏi nàng.

“Ừm... Khụ khụ... không, chỉ là ta không quen cách xưng hô của các cậu, hai người cứ kêu ta là Thanh Thanh đi.”

Tha cho nàng, nàng còn nhỏ như vậy, tạm thời không muốn làm chị dâu của người khác.

Y Lạc Y Lâm nhìn nhau rồi mới đồng thanh gọi: “Thanh Thanh.”

Ể... Hình như... càng không được tự nhiên, hơn nữa... ánh mắt sau lưng quá nóng bỏng. Nàng thật sự không có dũng khí quay đầu lại nhìn hắn. Khụ khụ, cảm giác hôm nay mình sắp xui xẻo, không ổn rồi.

“E hèm, ta nghĩ, nếu ta và Ly Thượng đã kết hôn thì cứ gọi là chị dâu đi.”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Thanh Thanh ngay lập tức chịu thua.

Nàng ho khan một tiếng, sau đó chỉnh lại nét mặt rồi nói chuyện với mọi người trong nhà.