Chương 50: Nói chuyện trong nhà 2

"Về điểm đầu tiên, trước mắt chúng ta đã tìm được một mảnh đất thích hợp để nuôi nhốt động vật ăn cỏ, một số giống cái người thú đã được cử đi làm hàng rào rồi, tuy nhiên, việc làm mái nhà có hơi rắc rối, dù sao thì bãi đất đó cũng rất lớn, ta thấy rằng giống đực người thú bây giờ ban ngày vẫn đang đi ra ngoài săn bắn, hơn nữa mùa đông giá rét cũng chưa tới, vì vậy việc làm mái nhà cứ để từ từ đã."

"Đến điểm thứ hai", Thanh Thanh vừa nói vừa quay đầu sang nhìn về phía Ly Nguyên: "Ly Nguyên, mấy ngày nay ngươi có thu hoạch được gì không?"

Ly Nguyên gật đầu một cái: "Hôm nay ta đến đây là để nói chuyện này. Những thảo dược mà ta biết đều không có đặc tính gây tê liệt như ngươi nói, nhưng mà loại nấm trắng ngươi mang từ bên ngoài về gần đây lại có thể sử dụng được trong một thời gian."

Thanh Thanh sửng sốt, ngày hôm đó nàng không tìm được loại thức ăn giàu tinh bột nào, nhưng lại thấy rất nhiều nấm trắng, nên nàng hái một ít định đem về nấu ăn, nhưng sau lại nghĩ tới người phía nam thường vô tình ăn phải nấm độc và cũng thường xuyên xảy ra ngộ độc nấm, lúc đó nàng mới cảnh giác, nên liền mang đến nhà Ly Nguyên để cho hắn kiểm tra.

"Lời ngươi nói ý là như thế nào? Chẳng lẽ loại nấm kia có tác dụng gây tê liệt?"

Ly Nguyên mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa với liều lượng của một cây nấm đã có thể đánh ngã một con lợn rừng cao hai mét rồi."

Không ngờ cây nấm trắng đó lại lợi hại như vậy, Thanh Thanh vô cùng vui mừng.

"Tốt quá, ngoại trừ cách bôi nước trái cây lên cung tên kia, thật ra ta cũng vừa mới nghĩ ra hai ý tưởng khác, đó chính là tạo hố bẫy và lưới đánh cá cùng l*иg nuôi tôm, hai cái khác phía sau ta sẽ bàn bạc lại với Ly Toa, nhưng mà việc sắp xếp bẫy cần giống đực người thú giúp đỡ, mà bẫy thì cũng có rất nhiều loại, một trong số đó chính là mồi nhử thức ăn, lúc đó chúng ta có thể cho nước nấm hoặc bột nấm vào nguyên liệu nấu ăn, dụ những con vật đó tới ăn, như vậy thì chúng ta có thể bắt được chúng dễ như trở bàn tay rồi."

Y Lạc Y Lâm thích thú lắng nghe, bọn họ cảm thấy rất hứng thú với cách làm thứ hai, trong đầu bọn họ nghĩ sau này nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với chị dâu, chắc chắn có thể học được rất nhiều cách làm bẫy, về sau sẽ rất có lợi cho mọi người trong tộc.

"Chị dâu, mau nói đi, điều thứ ba kia là gì vậy?" Y Lâm nhìn anh trai mình vẫn còn đang kìm nén, bộ dạng thì sốt ruột mà vẫn giữ im lặng, hắn nhịn không được liền chủ động thúc giục giống cái đang cười cong tít mắt lại kia.

Nhìn hai cặp mắt đen mãnh liệt trước mặt, Thanh Thanh có hơi đỏ mặt, tại sao bọn họ lại nhìn nàng bằng ánh mắt tôn sùng như vậy chứ.

"Khụ khụ, về điều thứ ba, nó thật sự rất dễ hiểu, nhưng ta không biết nhiều về mùa sinh sản của các loài và sự thay đổi thời tiết ở lục địa này cho nên...." "Nhưng mà, ngoại trừ việc phơi khô thịt, còn có thể ướp, có một loại hạt tinh thể màu trắng được gọi là muối, nếu có nước biển thì có thể làm ra được nó."

"Nước biển? Đúng là có, nhưng mà đường đi đến có hơi xa." Y Lạc dùng ngón trỏ vuốt cằm, trong lòng đã thầm tính toán khoảng cách chặng đường đi tới đó.

Trong lòng Thanh Thanh thầm nghĩ, thì ra là lục địa này cũng có biển, nàng còn tưởng rằng không có chứ, dù sao Ly Thượng cũng chỉ mới đưa nàng tới một con sông nhỏ cách đó không xa.

"Chuyện này không cần phải vội, thức ăn phơi khô dễ bảo quản hơn so với thức ăn ướp muối, chúng ta có thể dùng cách phơi khô trước."

Mọi người đều gật đầu đồng ý, sau đó nghe ý tưởng đề xuất cuối cùng của người phụ nữ.

"Còn về các thức ăn thay thế, chúng ta chỉ tìm được cá với tôm, ngoài ra không tìm được thứ gì khác", nói xong, Thanh Thanh đứng dậy, đi tới rương gỗ từ bên trong lấy ra một miếng da thú, sau đó đem da thú mở ra đặt lên trên bàn đá, ra hiệu cho mọi người tiến lại gần, nói: "Đây là những thứ mà ta muốn tìm, cái này là khoai tây và khoai lang, chúng chôn vùi ở dưới mặt đất, cũng không khó để đào lên, hơn nữa một khi trồng trọt rồi, sau này mọi người trong bộ lạc sẽ không bị chết đói. Đây là cây bông, khi mùa đông tới, mặc loại quần áo làm từ nguyên liệu này sẽ giữ ấm rất tốt, còn đây là cây ngô.... "

Trong phòng yên tĩnh, mọi người vây quanh cạnh bàn đá, yên lặng nghe Thanh Thanh giới thiệu, ngón tay nàng đi tới đâu, ánh mắt bọn họ cũng theo tới đó.

Ngay cả khi nàng đã nói xong, giọng nữ trong trẻo giống như tiếng chim hoàng anh kia vẫn còn quanh quẩn bên tai mọi người, bọn họ cảm thấy với giọng nói này, dù mai sau có gặp phải bất kỳ chuyện gì, bọn họ cũng có thể giải quyết được dễ dàng.

Không chỉ tất cả mọi người có cảm giác đó, thật ra Ly Thượng sớm đã nhận ra được điều này, nhưng .... chính sự ưu tú của nàng lại khiến cho hắn cảm nhận được sự chênh lệch trong suy nghĩ của hai người.

Mặc dù ngày nào bọn họ cũng rất thân thiết, nhưng tâm tư .....chưa bao giờ sát gần nhau, cảnh trong giấc mơ kia như một cái gai đâm vào trong lòng hắn, khiến cho hắn cứ ưu sầu lo được lo mất.

Ly Thượng đứng dậy, nói với mọi người: "Được rồi, hôm nay chúng ta trước hết nói đến đây thôi, Y Lạc Y Lâm đi đường chạy tới đây chắc hẳn cũng đã mệt mỏi rồi, ngày mai lúc mưa nhẹ hơn chút, chúng ta sẽ cùng nhau lên đường đi săn."

Mọi người gật đầu rồi lần lượt giải tán.