Chương 1: Luyến tiếc

Tôi chính là cái người "Chu Nhượng Trần mà nghe được sẽ cảm thấy xui xẻo lắm đó" - Diệp Thanh.

Lớp 10 vừa khai giảng, sách của tôi đã bị người lấy cắp.

Giáo viên chủ nhiệm trách tôi không biết giữ gìn sách vở, gây rắc rối cho ông ấy, nên để tôi tự nghĩ cách mà tìm.

Khi mẹ tôi biết tin đã xông vào trường, đến trước cửa lớp nắm lấy cổ áo thầy chủ nhiệm, mắng ông ấy làm chậm trễ việc học của con mình. Thậm chí còn cào lên mặt của ông ấy.

Bởi vì bà mà cả tầng đều không thể học.

Tất cả mọi người giương mặt lên nhìn chúng tôi như nhìn khỉ.

Buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm ném một chồng sách mới lên bàn tôi, cười lạnh nói: "Sách mới mua đấy! Bạn học Diệp Thanh phải giữ gìn cho thật tốt, cũng đừng làm trễ nải việc học lên Thanh Hoa nha."

Tất cả mọi người đều cười to.

Bởi vì câu mỉa mai này của ông ấy, các bạn học đặt cho ta một cái biệt danh: em gái Thanh Hoa.

Rõ ràng tôi chẳng hề nói một câu nào. Thế nhưng, chỉ bởi vì câu này của thầy chủ nhiệm mà trong mắt họ, tôi trở thành một tên hề không biết trời cao đất rộng, ôm mộng vào Đại học Thanh Hoa.

Một khi tôi nghiêm túc học hành sẽ bị trêu chọc ngay.

Một khi tôi nổi giận, sẽ có người nói mấy lời kì kì quái quái.

"Đừng quậy nữa, em gái Thanh Hoa mà không đậu được Thanh Hoa thì ai gánh nổi?"

"Đúng thế, cẩn thận coi chừng mẹ cậu ấy cào nát mặt cậu bây giờ!"

Thời học sinh ác độc bao bọc trong lớp áo khoác ngây thơ, không ai quản thúc, phát triển không kiểm soát.

Trong môi trường khắc nghiệt như vậy, tôi dần dần sa sút.

Cuối cùng phát triển đến mức tôi vừa đến trường thì chóng mặt, nhìn thấy sách thì buồn nôn.

Không có gì bất ngờ, sau khi thi, thứ hạng của tôi toàn đếm từ dưới lên, bị thầy chủ nhiệm châm chọc, khıêυ khí©h.

Tuy vậy, các bạn trong lớp không còn gọi tôi là em gái Thanh Hoa nữa.

Bởi vì họ biết, với cái thành tích này của tôi, đến trường cao đẳng cũng không vào đường.

Họ không thèm liếc nhìn tôi nữa, tôi dần dần bị quên lãng.

Cho đến khi tôi gặp Chu Nhượng Trần.

Tôi và cậu ấy quen nhau khi cùng chơi game trong kỳ nghỉ hè lớp 11.

Chúng tôi tình cờ được ghép cùng một đội, tôi là hỗ trợ, cậu ấy là xạ thủ.

Cả hai nương tựa lẫn nhau, bị Mãn Đồ truy sát, không tấn công không hỗ trợ.

Đồng đội kích động mở mic mắng, tôi bị mắng đến mức muốn tự kỉ.

Chu Nhượng Trần mở mic giải thích: "Là tôi đánh cho không tốt, đừng mắng hỗ trợ."

Lửa giận đều dồn hết lên người cậu ấy. Vào giây phút này, tôi cảm giác như gặp được thiên sứ.

Sau khi xong trận, tôi kết bạn cảm ơn cậu ấy. Cậu ấy còn an ủi tôi: "Tôi ít chơi, không giỏi lắm, liên lụy cậu rồi, người anh em."

À, tôi điền thông tin mình là "nam".

Cơ mà, tôi cũng lười giải thích. Biếи ŧɦái trên mạng nhiều lắm.

Tôi trò chuyện với cậu ấy suốt kỳ nghỉ hè. Đến khi hết hè mới kinh ngạc phát hiện, chúng tôi ở cùng một thành phố.

Thế là cậu ấy hỏi tôi có muốn ra gặp mặt một lần không, cùng đi chơi bóng.

Tôi cảm thấy người này không tệ nên đồng ý.

Đến nơi, tôi kinh ngạc, cậu ấy cũng kinh ngạc.

Cậu ấy không nghĩ tới tôi là nữ sinh.

Tôi không nghĩ tới cậu ấy là người đứng nhất toàn trường của chúng tôi.

Cái người mà vừa cao vừa đẹp trai, khiến vô vàn nữ sinh mơ mộng, học sinh giỏi lạnh lùng - Chu Nhượng Trần.

Xế chiều hôm ấy, hai người chúng tôi, ôm theo tám trăm tâm tư nhỏ nhặt, tản bộ quanh sân bóng rổ, đi được hai chục nghìn bước.

Sau khi trở về tôi hỏi cậu ấy: "Sau này còn có thể chơi với nhau không?"

Cậu ấy nói: "Có thể, lúc nào cũng được."

Nhưng mà, có lẽ đó chỉ là lời khách sáo thôi.

Sau cuộc nói chuyện đó, tôi và cậu ấy không tiếp tục liên lạc với nhau suốt một tuần.

Tôi đoán, có thể cậu ấy thất vọng với lần gặp mặt này.

Cũng đúng, cô gái bình thường như tôi, lại còn là một học sinh kém, làm sao khiến cậu ấy nhớ tới được?

Trong đêm không đợi được tin nhắn của cậu ấy, tôi ôm điện thoại trằn trọc, ấm ức không thôi, vô số lần muốn xóa cậu ấy.

Cuối cùng vẫn không nỡ.