Chương 2: Em gái Thanh Hoa

Khai giảng lớp 12, chỗ ngồi của tôi được phân ra phía sau Hứa Tư Du.

Cô ấy nổi tiếng xinh đẹp, thành tích cũng rất tốt, top 5 của lớp, top 100 của khối.

Tôi - một đứa học sinh kém - bị xếp vào sau cô ấy, khiến cô ấy có chút không thoải mái.

Nhưng vì để duy trì phong độ, cô ấy vẫn sẽ nói chuyện với tôi, đi vệ sinh gì gì đó cũng hỏi tôi có muốn đi cùng không.

Có lẽ cô ấy đã quên, nhưng tôi vẫn còn nhớ. Lúc học lớp 10, cô ấy đã từng dẫn đầu gọi tôi là "em gái Thanh Hoa."

Tôi không thể giả vờ như chưa từng xảy ra.

Cũng có thể là do cô độc quá lâu, tôi cũng muốn hòa nhập với tập thể. Bọn họ gọi tôi, tôi cũng sẽ đi theo.

Sau tiết thể dục ngày hôm đó, nhóm chúng tôi cùng đi mua nước.

Lúc sắp đến, Hứa Tư Du đi ở phía trước đột nhiên bắt lấy tay Lâm Giai, thét lên: "A a a a! Chu Nhượng Trần ở phía trước! Mau nhìn xem đầu tớ có rối không? Ôi cứu! A a Cậu ấy đẹp trai quá!"

Tôi nghe thấy cái tên này, sửng sốt một lúc, trái tim bỗng nhiên đập điên cuồng.

Ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã thấy cậu ấy trong đám người.

Đồng phục khó coi như vậy, mặc ở trên người cậu ấy lại lộ ra dáng người vừa cao vừa đẹp trai.

Đáng tiếc, giữa tôi và cậu ấy không có khả năng. Cậu ấy đã một tuần không để ý tới tôi rồi.

Tôi cảm thấy có hơi chua xót.

"Chu Nhượng Trần, trùng hợp thế??"

Lúc đi tới gần, Hứa Tư Du chỉnh chuốt lại tóc, cười chào hỏi cậu ấy.

"Ôi, các cậu học thể dục hả?"

Cậu ấy thản nhiên đáp lại, ánh mắt tùy ý đảo qua, bỗng nhiên dừng ở trên mặt tôi, ngơ ngác một lúc.

Tôi tranh thủ thời gian nghiêng đầu sang chỗ khác.

Hóa ra cậu ấy quen Hứa Tư Du à.

Khó trách, quen người đẹp như Hứa Tư Du thế này, cậu ấy sao mà nhớ tôi được.

Cảm giác càng chua xót hơn.

Tôi bước nhanh về phía quầy bán đồ vặt.

Phía sau, Hứa Tư Du hoạt bát trả lời cậu ấy: "Đúng vậy, đúng vậy, mới vừa học xong. Cậu có thể cho tớ uống chai nước này được không?"

"Chai này uống rồi."

"Tớ không ngại!"

"Tớ để ý, lần sau đi."

...

Trở lại lớp học, Hứa Tư Du còn đang hưng phấn nói chuyện cùng mọi người về chuyện của cô ấy và Chu Nhượng Trần.

Cô ấy nói, ba của cô ấy và ba của Chu Nhượng Trần là bạn. Đợt nghỉ hè, họ còn cùng ăn một bữa cơm tối.

Lâm Giai không ngừng hâm mộ, cảm thán nói: "Wow, đây có thể xem là thế giao không? Tiêu chuẩn của nam nữ chính truyện ngôn tình đó nha. Với lại, quả thực hai người các cậu cũng rất xứng đôi. Chu Nhượng Trần rất ít khi nói chuyện với con gái. Du Du! Chắc chắc cậu ấy có tình cảm với cậu đó!"

"Ây da, cái này không chắc lắm, chỉ là nói mấy câu mà thôi!"

Lời tuy nói như vậy, nhưng Hứa Tư Du lại vui vẻ cười không ngừng.

Tôi chống cằm, cảm thấy hơi lạc lõng, thỉnh thoảng lật giở sách nhìn.

Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên một cái, tôi giật nảy mình.

Trường học không cho mang điện thoại, hôm nay tôi quên bật chế độ im lặng.

Nếu như bị giáo viên phát hiện, chắc chắn sẽ bị tịch thu.

Tôi ứa ra mồ hôi lạnh, lặng lẽ lấy điện thoại ra, bỏ vào hộc bàn rồi mở lên.

Lúc này mới phát hiện, thế mà lại là tin nhắn của Chu Nhượng Trần.

"Diệp Thanh, dạo này cậu bận lắm à?"

Tôi nhìn tin nhắn, không thể tin được là cậu ấy. Tim xém chút nữa là nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Một hồi lâu, mới run run ngón tay trả lời cậu ấy: "Không bận."

Cậu ấy trầm mặc.

Tôi hồi hộp chờ đợi, nắm đến mức lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Thẳng đến khi cậu ấy lại gửi tin nhắn đến: "Vậy tại sao cậu vẫn không tìm tớ?"

Tôi sửng sốt, trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.

Không kịp suy nghĩ gì, tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên.

Tôi tranh thủ thời gian tắt điện thoại, ném vào sâu trong ngăn kéo.