Chương 38: Tiểu Bạch ngất xỉu

Kha Đế Tư không kiên nhẫn nói: “Ta muốn toàn bộ số gạo của ngươi.”

Dương thú trẻ tuổi rất muốn khóc, nhưng vẫn bĩu môi: “Cả nhà chúng ta ba giống đực một giống cái , hoàn toàn dựa vào chút gạo này để sinh sống, ngươi chừa cho chúng ta một chút đi.”

Kha Đế Tư buông Bạch Tinh Tinh, lấy ra một viên đá tròn trong suốt như thuỷ tinh: “Ta muốn toàn bộ gạo của bộ lạc ngươi.”

Bạch Tinh Tinh đứng trên mặt đất một trận đầu váng mắt hoa, thân thể lung lay sắp đổ, đỡ lấy bàn đá mới miễn cưỡng đứng vững.

Đây là cái gì? Một cái hạt châu liền muốn đổi toàn bộ gạo của cả tộc, Kha Đế Tư đây là đi cướp sao?

Nhưng dương thú lại tức khắc mừng rỡ như điên, bắt lấy thủy tinh hạt châu lập tức bảo đảm nói: “Được, ta đây liền nghe theo đại gia nói.”

Năng lượng kết tinh a! Chỉ một viên này cũng đủ đổi muối cho bộ lạc ăn cả năm.

"Mọi người mau đem gạo ra đây đi, Xà thú mang năng lượng kết tinh đến đổi gạo này! Chúng ta không cần lo lắng về lượng muối năm nay nữa rồi!"

Nhìn thấy năng lượng kết tinh toàn bộ Dương tộc đều mừng rỡ, những thú nhân chất phác liền nhanh chóng dọn hết số gạo trong nhà, bao lớn bao nhỏ chồng chất lên nhau ước chừng được ba bốn mươi cân.

Dương thú trẻ tuổi ngượng ngùng nói: “Gạo trong kho chỉ còn lại nhiêu đây, tháng sau ra gạo mới, chúng ta sẽ để mấy bao cho ngươi.”

"Được!" Kha Đế Tư rất là vừa lòng gật đầu, một tay nhấc mấy túi da đen chứa mấy chục cân gạo, một tay đem vỏ rắn mình lột ra kẹp dưới nách, quay sang hỏi Bạch Tinh Tinh:" Tiểu Bạch, ngươi còn muốn thứ gì nữa không?"

Bạch Tinh Tinh cơ thể suy yếu, bỗng dưng cảm thấy chóng mặt

“Tiểu Bạch!”

.Bạch Tinh Tinh hoảng hốt nghe được Kha Đế Tư kinh hoảng gọi, trước mắt tối sầm mất đi ý thức.

Sau khi tỉnh lại, Bạch Tinh Tinh cảm giác đầu óc trời đất quay cuồng, nhịn không được thấp giọng rêи ɾỉ một tiếng, sau đó liền nghe được tiếng Kha Đế Tư sốt ruột.

“Nàng thế nào?”

Đáp lại Kha Đế Tư chính là giọng nói của một lão giả, ngữ khí dị thường xúc động phẫn nộ: “Ngươi chăm sóc giống cái kiểu gì vậy hả? Nếu không đưa đến đây chắc nàng bệnh chết rồi! Thân thể nàng ta lạnh như vậy mà ngươi cũng không nhận ra sao? Quả nhiên mấy tên lưu lạc thú các ngươi đúng là rất thô lỗ! Nàng sớm hay muộn cũng bị ngươi hại chết!”

Bạch Tinh Tinh nghe được muốn cười, giống cái ở thế giới này đúng thật là cao quý, nàng nhiều lắm là cảm lạnh, cộng thêm bụng quá đói khả năng tụt huyết áp mà thôi, thế nhưng lại bị nói thành có thể không sống được lâu.

Bạch Tinh Tinh chầm chậm mở mắt, từ trong lòng Kha Đế Tư ngồi dậy: “Ta không sao.”

Vị thú y này là một lão giả Dương tộc, vóc dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, ánh mắt tinh tường, thế nhưng cũng không sợ Kha Đế Tư, khi nhìn về phía Bạch Tinh Tinh ánh mắt trong nháy mắt trở nên mềm mại: “Giống cái nhỏ đừng sợ, ta thay ngươi dậy dỗ hắn, để hắn sau này không còn ăn hϊếp cô nữa.”

Kha Đế Tư cũng không so đo lão Dương thú, thấy Bạch Tinh Tinh tỉnh lại, trong lòng buông lỏng.

“Tiểu Bạch, em tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào?” Kha Đế Tư hỏi.

" Chỉ là tối qua lạnh quá nên trúng gió thôi."

“Hừ!” Lão dương thú đối mặt Kha Đế Tư, dương râu tức giận đến nhếch lên nhếch lên: “Cái gì? Đến cả da thú ngươi cũng không cho giống cái đắp luôn sao? Vậy đáng lí ra ngươi phải ôm chặt nàng ta ngủ chứ!”

Lão dương thú nói đem chén canh nhỏ đưa cho Bạch Tinh Tinh nói: “Đây là hoàng hành canh, uống lên có thể nóng lên.”

“Cảm ơn.” Bạch Tinh Tinh cũng biết canh gừng đuổi hàn, dứt khoát nuốt một ngụm lớn.

Lão dương thú thấy Bạch Tinh Tinh ngoan ngoãn như vậy, trong lòng càng thêm thương tiếc, nhịn không được cũng quở trách nàng: “Lần sau nếu không khoẻ, cứ nói. Xà thú bọn hắn sẽ không yêu thương giống cái đâu, ngươi không nói sẽ chỉ tự chuốc khổ vào mình thôi.”

Nếu bị Xà thú cướp đi, phải tự biết chiếu cố chính mình, nếu không quả thật khó có thể sống được lâu.

Lão dương thú lo lắng sốt ruột, chỉ hy vọng lời mình nói có thể làm giống cái này học được cách tự lập.