Chương 1

“... Có hai tin tức muốn nói cho các cậu biết.”

Chiếc xe thương vụ màu đen gặp đèn đỏ thì chậm rãi ngừng lại, Sư Nam ngồi trên ghế phụ mím môi đẩy mắt kính, giống như có chút không thở nổi mà kéo cà vạt, liếc nhìn kính chiếu hậu.

Cửa sổ phía sau đều đã mở ra một chút để thông gió, giờ phút này lại là giờ cao điểm, không tránh khỏi ồn ào, hơn nữa Sư Nam còn không được tự nhiên mà thả nhẹ âm thanh, năm người ngồi phía sau vẫn chưa nghe thấy.

Dù sao cũng là nhóm do chính mình dẫn dắt, sau một năm ít nhiều gì cũng có cảm tình, chính miệng thông báo tin tức này, đối với Sư Nam mà nói cũng thực khó xử. Thật vất va mới có thể xây dựng tâm lý để mở miệng, thấy bọn họ không nghe được lại đánh trống lui quân, lời đến bên miệng cũng tạm thời rút về.

Nếu mấy người đứng bên cạnh xe có thể nhìn xuyên qua cửa sổ chống nhìn trộm mà thấy người ngồi bên trong, cho dù không phải liếc mắt một cái đã nhận ra thì cũng nhất định cảm thấy quen mắt...

Quảng cáo trên chiếc bus bên cạnh vừa vặn là ảnh của bọn họ. Trời cao đất rộng, cho dù không chú ý tới người của giới giải trí thì cũng sẽ có ấn tượng.

Nhóm NebulaX chỉ mới debut một năm đã trở thành hiện tượng bùng nổ, một giờ trước họ vừa thu âm xong tiết mục radio, hiện tại đang chạy tới sân bay để tham gia buổi quay hình tiếp theo.

Mỗi ngày chạy tới chạy lui đã trở thành thói quen, các thành viên cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ là đã ba ngày liền không thấy tin tức của Khương Húc Tây, cũng không trả lời tin nhắn của ai cả, khiến không khí bên trong xe tràn ngập sự nặng nề, thật lâu sau vẫn không có ai chủ động nói chuyện.

Rầu rĩ không vui mà xoa mái tóc vàng mềm mại của mình, Biên Nam Nhất dùng khuỷu tay chọc chọc Quyền Triết vẫn còn đang nghe nhạc ở bên cạnh, lấy một bên tai nghe bluetooth của anh xuống, không tiếng động mà liếc anh một cái, rồi lại ra hiệu về phía Chu Dữ Bạch, nhe răng.

Quyền Triết mặt vô cảm nhìn Biên Nam Nhất “dĩ hạ phạm thượng”, nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương nỗ lực làm khẩu hình miệng hết nửa ngày, nhất thời vẫn không hiểu cuộc đối thoại được mã hóa của em út.

Anh bình tĩnh quan sát tầm một phút, rốt cuộc cũng mở miệng: “Biên Nam Nhất, em muốn đi vệ sinh à?”

Biên Nam Nhất: “...”

Cậu nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía tài xế đang tò mò nhìn kính chiếu hậu, xấu hổ cười một cái: “Quyền Triết nói giỡn thôi, bác tài không cần dừng đâu.”

Mái tóc vàng bị mình sờ đến mức xù lên, Biên Nam Nhất trợn tròn mắt, đưa một ngón tay đến bên miệng, vội vã “suỵt” một cái, tức giận đập tai nghe vào trong tay Quyền Triết, hạ giọng nói: “Sao anh lại không nhìn hiểu khẩu hình chứ?”

Quyền Triết trời sinh đã có một gương mặt lạnh lùng, vô cảm thưởng thức tai nghe bluetooth trong tay, chậm rãi chớp chớp mắt, nhàn nhạt nói: “Đều là anh sai.”

Biên Nam Nhất vừa nghe thấy lời này thì đầu óc ong ong, quả thực muốn thắt cổ. Cậu tức giận trừng mắt với Quyền Triết, nghĩ thầm lại tới nữa rồi, ông anh này lại nữa rồi.

Quả nhiên ngay sau đó liền nghe thấy Quyết Triết vô cảm tiếp tục nói: “Cho dù Biên Nam Nhất nhỏ hơn anh bốn tuổi nhưng vĩnh viễn không gọi một tiếng Quyền Triết ca, hay chuyện xem không hiểu khẩu hình của em, đều là anh sai.”

Biên Nam Nhất nhức đầu nói: “... Đừng, anh trai, là vấn đề của em, anh đừng nói nữa.”

Quyền Triết lạnh mặt lắc đầu: “Sao có thể là em sai chứ, em vĩnh viễn không sai. Anh vậy mà lại cho rằng em muốn đi vệ sinh, thật là phạm phải tội chết.”

Biên Nam Nhất: “...”

Vạn Bác đang buồn ngủ ở bên cạnh mở to mắt, thanh âm nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ bả vai Quyền Triết, cười thân thiện: “Trà Vương, câm miệng.”

Quyền Triết cùng Vạn Bách liếc nhau, thành thành thật thật ngậm miệng lại, không trêu chọc em út nữa.

Bên trong xe lập tức an tĩnh lại.

Học sinh cao trung duy nhất trong nhóm nhìn bài “A Phòng cung phú” trong tay, lại không thể học thuộc được. Tầm mắt của Biên Nam Nhất dừng trên người Chu Dữ Bạch vẫn luôn không nói chuyện ở hàng trên, lo lắng mà thở dài.

(A Phòng cung phú: tên một bài thơ thời Đường của nhà thơ Đỗ Mục)

Thông báo từ trước không thể hủy, sau khi Khương Húc Tây xảy ra chuyện, các thành viên còn lại vẫn phải lấy danh nghĩa nhóm tiếp tục làm việc. Từ lúc Khương Húc Tây nằm viện, mới đầu còn có liên lạc, gần đây lại hoàn toàn mất liên hệ, nhất định là đã xảy ra vấn đề gì đó. Đội trưởng cùng Khương Húc Tây là đồng đội cùng nhau huấn luyện lâu nhất, khi nhảy bị thương là khó tránh khỏi, chỉ là có nặng có nhẹ, lần này Khương Húc Tây hụt chân ngã xuống dưới sân khấu, tất nhiên là thương thế càng nặng hơn, lo lắng là chuyện đương nhiên.

Người đại diện Sư Nam nhất định là có tin tức, lại không hề nói cái gì. Cho dù Biên Nam Nhất còn nhỏ, cũng biết lúc này không có tin tức thì không thể lạc quan được.

Chu Dữ Bạch rũ mắt nhìn màn hình, giao diện tin nhắn vẫn trống không.

Hắn dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối tháng ba là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại dài đến kỳ lạ.

Cỏ cây vội vàng sinh trưởng, từ lác đác vài ngọn đến um tùm xanh mát, dường như mọi thứ chỉ xảy ra trong một đêm.

Nhưng cành khô vẫn còn đó, cây xanh tràn ngập sức sống cùng với những bông hoa nở hoa tàn.

Ngày hôm trước, ánh mắt trời chói chang, xuân về hoa nở, chớp mắt một cái đã gió lạnh thổi đến, lá bay tứ tung.

Rét tháng ba.

Không phải cây xanh nào liều mạng tiến về phía trước để sinh trưởng cũng có cơ hội nghênh đón mùa hè.

Chu Dữ Bạch vuốt ve đầu ngón tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng: “Sư ca, vừa rồi có phải anh mới nói gì không?”

“Hả?” Sư Nam đang ấp ủ cảm xúc bị dọa sợ, anh quay đầu nhanh chóng liếc nhìn Chu Dữ Bạch một cái, rốt cuộc cũng phản ứng được là vừa rồi Chu Dữ Bạch thực sự nghe được.

Trong sáu thành viên, chỉ có Chu Dữ Bạch khiến Sư Nam vừa đối diện đã pjair vội vàng tránh đi theo bản năng, mà rõ ràng là anh lớn hơn tên nhóc này mười mấy tuổi.

Rất giống như hiện tại.

Lúc này Chu Dữ Bạch ngồi ở hàng ghế phía sau, sát cạnh cửa sổ, khuôn mặt xám xịt như bầu trời ngày mưa, khiến bộ dáng của hắn càng thâm thúy hơn.

Hắn chưa bao giờ đề cập đến chuyện trong nhà, nhưng cho dù không đề cập thì cũng có thể vừa liếc mắt đã nhận ra có chỗ không ổn.

Cửa sổ thủy tính mang theo những hạt mưa li ti phản chiếu hình ảnh của Chu Dữ Bạch, đôi mắt thâm thúy màu nâu nhạt, lông mày sắc bén mà tinh tế, làn da trắng càng khiến con người này trở nên lãnh đạm hơn, đôi môi mỏng, nhìn qua rất lạnh nhạt, lại khiến người khác muốn tới gần.

Cho dù đang ngồi, Chu Dữ Bạc vẫn thẳng lưng, làm người ta liên tưởng đến cây tùng cây bách trên núi cao lớn tuyết đọng quanh năm, sương mù lượn lờ. Đĩnh đạc, cao gầy, còn có cảm giác rất xa cách, khí chất này vừa liếc một cái đã có cảm giác đặc biệt chói mắt.

Sư Nam đột nhiên bị hỏi đến, ngây người trong chốc lát mới nói: “Có hai tin tức, công ty muốn anh thông báo với mấy đứa.”

Lần này các thành viên đều nghe rất rõ ràng, bao gồm cả Vạn Bách đang ngủ cũng nhanh chóng mở mắt.

Ở chung đã hơn một năm, các thành viên đều có thể nghe ra ngữ khí của người đại diện không đúng lắm. Cấp Húc Tích nắm chặt điện thoại trong tay, buột miệng thốt ra: “Anh, có phải Khương Húc Tây bị thương rất nghiêm trọng không?”

Dù sao cũng phải nói cho bọn họ, Sư Nam dứt khoát lên tiếng: “Vào ngày kỷ niệm một năm, công ty sẽ công bố hai việc ra ngoài.”

“Một là Khương Húc Tây rời nhóm do chấn thương.”

Không khí gần như đình trệ, sự ẩm ướt của mùa mưa đi theo đường hô hấp tiến vào cơ thể, tư duy cũng theo đó mà chậm đi.

“... Cái gì?” Biên Nam Nhất thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhoài người lên phía trước, nắm lấy thân ghế, kinh ngạc đến mức luống cuống: “Vết thương ở thắt lưng của Húc Tây ca chẳng lẽ không thể chữa khỏi như mấy lần trước sao? Bọn em có thể chờ anh ấy trở về, bao lâu cũng chờ được!”

Cấp Húc Tích mở to hai mắt: “Sao công ty có thể nói Húc Tây rời nhóm được chứ?”

Chu Dữ Bạch không nói gì, ánh mắt của hắn dừng ở mấy cành khô chưa mọc lá ở ven đường, nhắm mắt lại.

Quyền Triết tháo tai nghe xuống, trầm mặc không nói.

“Ba ngày trước đã phẫu thuật rồi.” Sư Nam hiểu tâm tình của bọn họ, ngữ khí chậm lại rất nhiều, chỉ là không thể thay đổi kết quả. “Nếu khôi phục tốt thì vẫn có thể sinh hoạt giống người bình thường, nhưng mà không thể nhảy nữa, càng không thể vận động quá kịch liệt.”

“Mặc kệ là đối với Húc Tây hay công ty, rời nhóm là lựa chọn tất yếu.”

Một Khương Húc Tây làm nhảy chính, một Khương Húc Tây vì đam mê sân khấu có thể chiến thắng hết thảy, một Khương Húc Tây cuối cùng cũng có thể nắm lấy giấc mơ trong lòng bàn tay, lại không bao giờ có thể nhảy nữa.

Chịu đựng qua thời kỳ thực tập sinh không nhìn thấy tương lai, mỗi ngày đều kiên trì đến phòng tập để nhảy vào 5 giờ sáng, ngày qua ngày nhốt mình trong phòng tập suốt 3 năm, rốt cuộc cũng có thể debut và đúng trên sân khấu, lại thất bại bởi vận mệnh.

Hoang đường nhưng lại là hiện thực.

Ai cũng không thể đoán trước được việc ngoài ý muốn này.

Khương Húc Tây cũng là thành viên mà Sư Nam dẫn dắt ngay từ đầu, nếu nói không khổ sở là không có khả năng. Mấy ngày nay, sau khi có được tin tức từ phía công ty, anh không tài nào chợp mắt được, đã nhìn thấy rất nhiều thế sự vô thường trong giới giải trí này rồi, đối với người không quen biết thì chỉ thổn thức vài câu, đến phiên người quen gặp phải chuyện như vậy, thực sự là phức tạp khôn xiết.

So với chủ động rời nhóm mà nói, việc chấn thương ngoài ý muốn dẫn đến phải rời đi, có lẽ càng khiến Khương Húc Tây và thành viên trong nhóm cảm thấy khó tiếp thu được hơn.

Các thành viên nhất thời khó có thể tiếp thu tin tức đồng đội không thể trở về nữa, mà cuối cùng Sư Nam dùng một tiếng trống để lấy lại tinh thần, rồi lại tiếp tục thả thêm một quả bom khác xuống, “Ngoài ra, sẽ có thành viên mới được bổ sung vào khi Khương Húc Tây rời nhóm, gia nhập vào NebulaX, tham dự những hoạt động tiếp theo.”

Nói thật, cho dù là Sư Nam cũng cảm thấy quyết định này của công ty không khỏi có chút không ổn. Ít nhất thì cũng có thể chậm rãi, chăm sóc tâm tình của các thành viên khác trước đã, không phải sao?

Nhưng mà chỉ có như vậy thì mới cho công chúng có đề tài để bàn luận.

Mất đi Khương Húc Tây, tất nhiên sẽ khiến NebulaX bị thương nặng, mà vào thời kỳ quan trọng như thế này, một khi fan bỏ đi thì rất khó có thể vực dậy được.

Lãnh đạo cấp cao của công ty tin rằng, cho một luồng gió mới vào, tuy lúc đầu nhất định sẽ có phản ứng trái chiều, thậm chí là kịch liệt kháng cự, nhưng lại có thể mượn chuyện này để tăng độ thảo luận. Chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian đầu là có thể khiến fan dần dần tiếp nhận, người mới một khi đã dũng mãnh tiến vào thì sẽ xóa sạch được vết sẹo trong quá khứ. Huống chi công ty rất xem trọng việc lựa chọn thành viên mới, ôm kỳ vọng cực kỳ cao.

Sân khấu đối với các thành viên mà nói chính là giấc mơ không nhiễm một hạt bụi, nhưng đối với những công ty chủ quan và tư bản mà nói, đó cũng chỉ là một công cụ thôi, vĩnh viễn phải theo đuổi lợi ích.

Công ty tất nhiên biết rằng trừ bỏ fan nhóm, mỗi thành viên đều có một cộng đồng fan only rất lớn. Nếu tin tức Khương Húc Tây rời nhóm cùng việc thành viên mới gia nhập được công bố cùng lúc, cho dù hai bên không có quan hệ trực tiếp gì, fan của Khương Húc Tây vẫn có khả năng rất lớn sẽ trở thành anti fan của thành viên mới, bởi vì fan sẽ cho rằng Lâm Hạng Bắc cướp mất vị trí của Khương Húc Tây.

Mà hận sẽ lâu dài hơn yêu.

Nhìn thì như là bổ sung thành viên vào NebulaX là một chuyện tốt, nhưng trên thực tế, cùng lúc đó cũng sẽ phải nghênh đón hàng trăm vạn anti fan cấp vương giả.

Cho dù Tinh Nguyên Tế Họa là công ty nhỏ, nhân viên chuyên nghiệp về hoạt động fan cũng không có khả năng không biết điều này.

Công ty biết, nhưng không để tâm.

Hắc hồng cũng là hồng, không sợ bị hắc, cái cần sợ là không có nhiệt độ, có tốt thì cũng không được ai chú ý đến.

NebulaX bạo hồng cũng là hoàn toàn nằm ngoài dự kiến. Tinh Nguyên Tế Họa vốn chỉ là một công ty nhỏ, hiện giờ tài nguyên dồi dào tự tìm tới đều là nhờ vào nhân khí của nhóm. Bởi vậy, công ty không tin rằng trong thời gian ngắn có thể bồi dưỡng ra một nhóm khác như vậy, nên vô luận như thế nào cũng phải giữ được NebulaX.

“Thành viên mới?”

Cấp Húc Tích khẽ nhíu mày, Vạn Bách ngồi ở hàng trên nâng tay vỗ vào bả vai đồng đội hai cái.

Hai cái tên có âm gần giống nhau, từ khi debut đến nay, quan hệ của Cấp Húc Tích cùng Khương Húc Tây cực kỷ tốt, nghe nói đồng đội rời đi đã là rất khó tiếp nhận rồi, bây giờ lại biết được thành viên mới rất nhanh sẽ gia nhập thì càng khó tránh khỏi cảm giác kháng cự.

Thần sắc của Chu Dữ Bạch lại bình tĩnh ngoài dự đoán.

Đầu ngón tay hắn gõ gõ lên cửa sổ xe, chỉ hỏi một câu: “Người gia nhập là ai?”

Sư Nam chần chờ một chút, có chút sợ bọn họ sẽ giận chó đánh mèo lên thành viên mới. Nhưng sớm muộn gì cũng phải nói cho bọn họ biết, Sư Nam vẫn quyết định trả lời.

“Lâm Hạng Bắc.”

Đây là lần đầu tiên Chu Dữ Bạch nghe thấy cái tên này.

Hắn nhẩm lại ba chữ này vài lần, vẫn không hề có ấn tượng.

Thật đúng là thay thế hoàn toàn. Chu Dữ Bạch đã gặp được phần lớn thực tập sinh trong công ty, cho dù một năm nay rất ít khi về công ty, cũng không đến mức hoàn toàn chưa nghe qua.

Cũng không biết thành viên mới này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà trực tiếp gia nhập nhóm.

Chu Dữ Bạch chưa từng nghe thấy cái tên này, mấy thành viên khác tất nhiên là cũng như vậy.

Biên Nam Nhất tỏ ra tò mò: “Sư ca, người nọ ký hợp đồng với công ty của chúng ta từ khi nào? Luyện tập bao lâu rồi?”

“Không được bao lâu.” Sư Nam nghĩ nghĩ, “Lâm Hạng Bắc vốn là người bên truyền hình, chỉ mới bắt đầu hát nhảy một tháng.”

Quyền Triết nhíu mày, hoài nghi bản thân nghe nhầm.

“Một tháng?”

Vạn Bách bắt đầu trở nên hoang mang: “Nếu người đó không đủ thực lực hát nhảy, vậy dựa vào cái gì mà gia nhập nhóm?”

Biên Nam Nhất thăm dò người ngồi ở hàng trước, chỉ chỉ vào Chu Dữ Bạch, “Chúng ta đã có bộ mặt nhóm rồi.”

Sư Nam dường như đang nghiêm túc nhớ lại cái gì đó, một lúc lâu sau thì khẽ lắc đầu, ngữ khí khẳng định: “Cậu ấy đặc biệt đẹp.”

Lại nói thêm câu nữa: “Không phải đẹp bình thường thôi đâu.”

NebulaX vốn dĩ nổi tiếng là một nhóm quy tụ nhan sắc.

Doanh tiếng của nhóm tăng như diều gặp gió, trừ năng lực chuyên nghiệp, cả sáu thành viên đều có nhan sắc tuyệt phẩm.

Phong cách cũng không trùng lặp.

Sư Nam từng gặp Lâm Hạng Bắc ở công ty một lần, không thể nghi ngờ, người đó sẽ là bộ mặt mới của NebulaX.

Khi Lâm Hạng Bắc nhìn một người, không ai có thể cự tuyệt cậu.