Chương 2

“Quà.”

Tiểu nữ hài mặc áo bệnh nhân lắc lư đôi chân ngắn, đôi mắt chớp chớp, gấp không chờ nổi mà đưa tat ra, hướng về phía người vừa mới tiến vào phòng bệnh.

Hộ sĩ vừa lâm sàng xong ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một màn này, không khỏi nhoẻn miệng cười.

Nam sinh cao gầy hôm nay vẫn mặc hoodie đen như cũ, cái mũ che một phần mặt, từ bên mặt có thể nhìn thấy cái mũi nhỏ cao thẳng, cũng với đường cong sạch sẽ lưu loát của hàm dưới.

Cậu cầm cái túi tiền vào, lấy ra một cái máy chơi game từ trong balo ở trên vai, đặt vào lòng bàn tay nữ hài.

Ánh mắt của tiểu nữ hài sáng lên, vùi đầu khởi động máy, trong miệng không quên xác nhận: “Muốn một trăm ván!”

Nam sinh không nói chuyện, ngồi xuống bên cạnh cô bé, mở laptop ra bắt đầu gõ.

Nghe được âm thanh gõ phím quen thuộc, tiểu nữ hài buông máy chơi game ra nhìn cậu, không vui mà đóng laptop lại: “Có một trăm ván không?”

“Có.”

Giữa âm thanh của thiếu niên ấy có sự trầm thấp, lời ít mà ý nhiều, một chữ cũng không nói thêm. Có lẽ là sau sự lạnh lùng ẩn giấu một chút ôn nhu, làm bên tai con người ta có chút nóng lên, đồng thời mơ hồ sinh ra cảm giác ấm áp.

Vu Niên Niên năm ấy chưa đến mười tuổi nên còn ngây thơ mờ mịt, không biết Lâm Hạng Bắc ôm máy tính gõ cái gì, hộ sĩ lại biết rất rõ.

Cô từng nghe ba mẹ của Vu Niên Niên nhắc đến, anh họ của Niên Niên nhận được học bổng của đại học top đầu thế giới, cũng là một cái tên nổi tiếng trong lĩnh vực máy tính chuyên nghiệp. Bởi vì bệnh tình của Vu Niên Niên chuyển biến xấu đi, chưa học được hết một năm thì cậu mới tạm nghỉ học về nước.

Bởi vì cậu có thiên phú trên mảng lập trình, trường học đã cố gắng giữ lại, phá lệ bảo lưu kết quả học tập của Lâm Hạng Bắc không kỳ hạn, cho nên sau khi Vu Niên Niên khỏe hơn, Lâm Hạng Bắc có thể trở về hoàn thành việc học bất cứ lúc nào.

Hộ sĩ vô cùng hiểu với Niên Niên, là một tiểu nữ hài lạc quan rộng rãi, mà hơn phân nửa thời gian đều là nằm trong bệnh viện. Ngày thường cô bé chỉ ở trong phòng bệnh không được đi ra ngoài, một mình ôm iPad cũng có thể cười cực kỳ vui vẻ.

Xem phim, nghe nhạc, Vu Niên Niên không thể ra khỏi cửa nên chỉ có thể dựa vào những thứ này mà gϊếŧ thời gian, mượn những thứ ngắn ngủi ấy quên đi sự gian nan của bệnh tật.

Vu Niên Niên cũng rất quen thuộc với những thứ sinh động trên màn hình điện tự, khi Lâm Hạng Bắc tới thăm cô bé, cô bé sẽ đeo tai nghe vào tai người anh họ đang yên lạng gõ phím, vui vẻ mà nói với cậu đây chính là bài hát mới ra mà mình thích nhất.

Hôm nay cũng như vậy, hai anh em, mỗi người một bên tai nghe bluetooth, Vu Niên Niên mở máy chơi game chơi trò chơi mới, đơn giản là trò xếp khối vuông đã được cải tiến, chính là làm riêng theo yêu cầu của Vu Niên Niên.

Vu Niên Niên luống cuống tay chân chơi một ván, kêu lên hai tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hạng Bắc an tĩnh gõ phím: “Khó hơn so với tưởng tượng. Anh họ, đây thật sự là trò chơi anh làm sao?”

Cô bé chống cằm, mỗi lần tới, Lâm Hạng Bắc đều ôm máy tính gõ gõ đánh đánh. Bộ phận nào của anh họ cũng đẹp, ngón tay trắng sáng nhỏ dài lướt trên bàn phím màu đen, nhanh như hư ảnh, xinh đẹp mà lại linh hoạt, mang theo vẻ đẹp và nhịp điệu không nói nên lời.

Lâm Hạng Bắc “ừm” một tiếng, động tác trên tay dừng lại. Chú ý tới Vu Niên Niên tự cho là che giấu sự cô đơn rất tốt, Lâm Hạng Bắc đóng máy tính lại rồi để sang một bên, cầm lấy máy chơi game.

Cậu yên lạng chơi xong ván thứ nhất, có thể nhìn ra là đã thả chậm tốc độ, âm thanh chúc mừng chiến thắng rất nhanh đã vang lên.

Lúc đưa trả lại, Lâm Hạng Bắc dừng một chút, nhẹ nhàng gõ lên tai nghe bluetooth, nhàn nhạt nói: “Bài gì vậy? Khá dễ nghe.”

Vu Niên Niên lập tức nở nụ cười lớn: “Là "Lại lần nữa đi về phía em" của NebulaX.”

Lâm Hạng Bắc hơi ngẩn ra.

Hộ sĩ nhịn không được mà mỉm cười trong lòng.

Lần đầu nhìn thấy thì có vẻ là người lạnh nhạt, cần phải có thời gian tìm hiểu, mới có thể nhìn thấy sự ôn nhu ẩn giấu bên trong.

Hy vọng Vu Niên Niên có thể sớm hồi phục.

Khi cô rời khỏi phòng bệnh còn cố ý giúp đóng cửa lại, cũng không nghe được màn đối thoại kế tiếp nữa.

Lâm Hạng Bắc lắng nghe thanh âm truyền đến từ tai nghe, tiếng nói độc đáo khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc, khiến cho người ta liên tưởng đến màu nước lạnh lẽo, màu xanh xám của bầu trời đêm cùng ánh đèn ấm áp sáng ngời, lại đột ngột có một tông màu ấm áp dung hợp vào, mâu thuẫn nhưng lại hài hòa ở bên nhau.

Sự tiêu sái và cô độc cùng nhau tồn tại.

Cậu vô thức rũ mắt nhếch khóe môi, nhớ tới lời Sư Nam nói với mình.

“Công ty đã quyết định, câu sẽ là thành viên mới gia nhập NebulaX.”

“Tôi có thể hỏi một câu vì sao cậu lựa chọn đứng trên sân khấu không?”

Lâm Hạng Bắc có lý do của riêng mình.

Chỉ là người không liên quan thì không cần biết.

Lâm Hạng Bắc cúi đầu nhìn Vu Niên Niên sắc mặt tái nhợt, chỉ vào màn hình nghiêm túc nói: “Anh rất nhanh sẽ xuất hiện trong này. Về sau em mở màn hình ra là có thể nhìn thấy anh.”

“Chờ ngày em đón sinh nhật tiếp theo, anh lại đến thăm em. Cho nên trước lúc đó, em phải kiên trì đấy.”

***

Tinh Nguyên Tế Họa sáng lập chưa đến mười năm, công ty không phải là một tòa nhà lớn, mà chỉ là ba tầng lầu cho thuê cách xa khu vực kinh doanh, an toàn khá đáng báo động, tuy rằng không thể tùy ý ra vào chỉ bằng việc mượn giấy chứng nhận, nhưng địa chỉ lại có nhiều người biết rõ, thường xuyên có fan ngồi canh ở dưới tầng.

Fan ngồi ở ngoài công ty không đến mức xem như fan cuồng, ranh giới còn khá mơ hồ, nhưng fanclub chính thức cùng công ty vẫn có thái độ rất phản cảm với hành vi này. Cho dù đa số fan đã kêu gọi không nên quấy rầy thời gian cá nhân của idol, nhưng đám người kia vẫn làm theo ý mình, nói cái gì cũng không nghe. Công ty đã khuyên bảo vài lần cũng không có hiệu quả, càng không có biện pháp gì.

Sau khi NebulaX debut, số lượng fan tăng mạnh, mỗi ngày đều có rất nhiều người mang camera đến cửa công ty chờ. Fanclub chính thức ít nhiều gì cũng sẽ để lộ một ít lịch trình trong tháng, biết ngày kỷ niệm một năm sắp tới gần, mấy ngày nay NebulaX nhất định phải về công ty, sáng sớm đã có mấy nữ sinh canh chừng trước cửa lớn.

“Hôm nay hẳn là có thể chờ được nhỉ?”

“Mặc kệ, hôm nay không chờ được thì ngày mai lại đến, sẽ có thể nhìn thấy thôi!”

“Không biết Khương Húc Tây thế nào rồi, rất nhiều ngày chưa có tin tức...”

“Sẽ không có việc gì đâu, đừng tự mình dọa mình.”

“Ừm ừm.”

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa kéo khẩu trang của chính mình, dư quang thoáng lướt qua một bóng người cao gầy đi vào, biết rõ không phải bất luận thành viên nào của NebulaX nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Thời đại nhìn mặt.

Nam sinh đi tới chỉ mặc một cái hoodie màu đen đơn giản, mũ được kéo xuống nên mái tóc đen mềm mại hơi rối, phá lệ cao gầy, tỷ lệ thành hình rất tốt, quần jean màu lam nhạt khắc họa được đôi chân thẳng tắp thon dài. Nam sinh tùy ý đeo balo đi tới, lộ ra nửa khuôn mặt với đường cong tinh xảo, phá lệ chói mắt.

Cho dù không thấy rõ cả khuôn mặt, nhưng chỉ từ mấy bước chân này, hình ảnh chụp được vẫn như một bức tranh tinh tế tỉ mỉ.

Không chỉ đẹp, còn có một cảm giác cô quạnh không nói nên lời.

Nữ sinh kia thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Tuyệt.”

Mấy năm nay, từng theo đuổi năm sáu idol, đỉnh lưu có, tuyến 18 cũng có, vô luận là người nào cũng không có loại khí chất và bầu không khí độc đáo như người trước mắt.

Nam sinh mặc áo hoodie đen rất nhanh đã đi đến gần, nữ sinh cầm banner cũng chú ý đến cậu.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa xem đến sững sờ, vô thức ngừng thở mà nhìn chằm chằm, tầm mắt cũng di chuyển theo cậu.

Từ nơi xa, nam sinh cực cao kia nhìn thẳng, bình tĩnh đi qua bên cạnh cô, cao hơn cô rất nhiều. Nữ sinh lập tức thấy được cả khuôn mặt, không khỏi ngơ ngác sững sờ tại chỗ, nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Khuôn mặt lớn thường dễ nhất kiến chung tình hơn mặt nhỏ, bởi vì góc cạnh xinh đẹp đề được phóng đại, trời sinh có một lực hấp dẫn khó mà bỏ qua.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô biết được, khuôn mặt nhỏ lại có lực sát thương càng mạnh hơn.

Cô chưa bao giờ gặp người nào đẹp như vậy, cho dù tự nhận có thâm niên theo đuổi idol, nhưng dường như chưa bao giờ theo đuổi loại hình này. Lạnh nhạt, mỗi đường cong đều lộ ra vẻ nhua hòa, nhưng lại không dễ tới gần. Chỉ là dù nhìn từ xa thì vẫn khiến cho người ta không nhịn được mà hướng tới.

Đại não trống rỗng, thế cho nên nhất thời không thể tìm thấy từ hình dung thích hợp.

Trừ cô thì những người khác cũng chưa thấy rõ.

Khí chất của Lâm Hạng Bắc như đang nói “người sống chớ lại gần”, đám người vây quanh tầng dưới công ty không dám nói cái gì, chỉ từ xa xa nhìn cậu đi vào công ty, sau đó mới nhịn không được mà thấp giọng kinh hô.

“Trời ơi, đây là thực tập sinh mới của Tinh Nguyên sao, nhan sắc này tuyệt quá.”

“Anh ấy đẹp trai quá... Khi nào debut vậy, mình cảm thấy mình sẽ muốn trèo tường đấy, aaa.”

“Huhu, NebulaX mà không tới là mình thật sự thay lòng đổi dạ đấy.”

Lâm Hạng Bắc đã đi vào tòa nhà, bấm thang máy lên thẳng tầng bảy.

Người đại diên tương lai, Sư Nam đã báo trước với cậu qua điện thoại là năm thành viên của NebulaX vừa mới đến bệnh viện thăm Khương Húc Tây, rất nhanh sẽ đến công ty.

Ngày mai sẽ phải dọn vào ký túc xá, trước đó cần phải chính thức gặp mặt ở công ty một lần.

Dù sao cũng sắp trở thành đồng đội sớm chiều ở chung, trước khi công bố tin tức ra ngoài phải mau chóng làm quen trước.

Mấy ngày trước khi kỷ niệm tròn một năm sẽ là những ngày yên tĩnh cuối cùng trước bão táp.

Phòng họp cuối hành lang không có một bóng người, Lâm Hạng Bắc đặt balo trên vai xuống sô pha, nhớ tới máy bán hàng tự động vừa đi qua, lại cầm điện thoại ra khỏi cửa.

Máy bàn hàng tự động này đã ở chỗ này từ ngày công ty được sáng lập, nhân viên dọn dẹp cũng làm lơ, trên cái mày còn một lớp bụi, thậm chí chẳng thể quét mã.

Cậu rũ mắt nhìn cái điện thoại không có tác dụng, lại nhìn cái máy bán hàng tự động, suy tư một lát, ngồi xổm xuống dưỡi chỗ khe hở, sờ thử.

Vận khí không tồi.

Có hai đồng xu mốc meo không biết đã nằm đó bao lâu, Lâm Hạng Bắc không thèm để ý mà vỗ vỗ phủi bụi, nhét tiền xu vào khe nhận tiền của máy bàn hàng tự động, chọn một lon coca.

Cậu kiên nhẫn đợi trong chốc lát, nhưng không có đồ uống rơi xuống.

Thanh âm của thang máy còn tới nhanh hơn lon coca.

Lâm Hạng Bắc không quay đầu lại, cho đến khi tiếng bước chân tới gần, hẳn là một đồng đội tương lai của cậu, ngoài ý muốn mà dứt khoát đá cái máy bán hàng tự động một cái.

Bị cái bóng của đối phương bao phủ, Lâm Hạng Bắc vẫn cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi.

Máy bán hàng chậm chạp không phản ứng cuối cùng cũng vang lên tiếng lách cách.

Một cánh tay rắn chắc duỗi đến trước mặt, lắc bạc trên cổ tay hơi rơi xuống, hiện ra màu bạc lộng lẫy.

Thị lục của Lâm Hạng Bắc rất tốt, vào khoảnh khắc đối phương lấy lon coca đi, cậu thấy rõ trên cái lắc tat có khắc ba chữ.

[ZYB]

(周屿白 – Zhōu Yǔ Bái – Chu Dữ Bạch)