Chương 10

Trong album đầu tiên, bài hát được yêu thích nhất chính là “Strange effect” và “Lại lần nữa đi về phía em”, giai điệu tẩy não cùng vũ đạo mạnh mẽ đã càn quét tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc, cũng đạt được một vị trí trên bảng xếp hạng Billboard.

Bởi vậy, khi tiếng ride cymbal quen thuộc đến mức như khắc sâu vào linh hồn fan vang lên, dường như lập tức rơi vào thời kỳ bùng nổ, tiếng thét chói tai vang lên trong hội trường hết đợt này đến đợt khác, thậm chí còn làm người ta không khỏi hoài nghi thanh âm của fan có át cả tiếng tai nghe, khiến các thành viên không nghe rõ tiết tấu không.

Các thành viên cởϊ áσ khoác theo tiết tấu, Chu Dữ Bạch cúi đầu tháo đồng hồ trên tay xuống, Quyền Triết trên màn hình lớn một tay nắm tia nghe, âm thanh phát ra từ chiếc loa cỡ lớn làm tê dại cả hội trường...

Bass cùng tiếng trống tạo thành một âm thanh trầm thấp vô cùng độc đáo, Quyền Triết nửa quỳ một gối xuống bên mép sân khấu, cánh tay tùy ý chống lên đầu gối, đang nhìn fan ở hàng đầu tiên thì đột nhiên cười một tiếng.

Trước khi khúc nhạc dạo kết thúc khoảng một giây, fan ăn ý mà hô lên đầy hưng phấn với Quyền Triết trên sân khấu...

“Run on!!!”

Khi cả vạn người trong hội trường đồng loạt tiếp ứng, sự chấn động mang đến có thể fan nhịn không được mà nổi da gà.

“Hiện trường tiếp ứng của nhóm N chính là trâu bò nhất!!”

“Aaaaaaa, lần đầu tiên đến xem đã kích động đến mức da đầu tê dại!!!”

“Mấy chị em thật trâu bò, thực sự sảng khoái, hahahahahaha!”

“Không hổ là phân đoạn tôi thích nhất, huhuhuhuhuhuhu, tới hiện trường thật đáng giá!”

Lâm Hạng Bắc rốt cuộc cũng hiểu được vì sao người đại diện Sư Nam lại kiên trì muốn cậu đến hiện trường xem trực tiếp chứ không xem phát sóng ở hậu trường.

Chỉ có tự mình trải nghiệm thì mới có thể cảm nhận được tương lai khi đứng trên sân khấu, đến tột cùng sẽ mang đến cảm xúc như thế nào.

Cảm giác sôi trào trong không khí này sẽ được phóng đại gấp trăm lần so với nhìn qua màn hình.

Có thể có một concert thế này, hoàn toàn khác với những buổi biểu diễn bình thường, không phải chỉ có sự xuất hiện đơn phương của ca sĩ, mà là trên sân khấu dưới khán đài truyền lực lượng cho nhau.

Lực lượng lớn mà fan truyền cho idol sẽ chuyển hóa thành sức sống, rót lên sân khấu, tạo thành một cuộc sống mới lóa mắt.

Xem live cùng nghe nhạc đơn thuần hoàn toàn không phải cùng một khái niệm, mị lực ở hiện trường có thể khiến fan vui đến mức rơi lệ.

Luyện tập mấy ngàn động tác vũ đạo mà vẫn có thể chỉnh tề đến không thể tưởng tượng, những thành tích mà NebulaX có được cho đến hiện tại, hoàn toàn dựa vào vô số mồ hôi cùng nỗ lực... Đương nhiên, cũng có cả giá trị nhan sắc bổ sung vào nữa.

Trên màn hình lớn quay cận Vạn Bách, vô luận là những biểu tình biến ảo vi diệu theo ca từ hay cái chớp mắt từ đôi mắt hoa đào được trang điểm xinh đẹp đều hoàn toàn tương phản với tiết tấu mãnh liệt của vũ đạo, fan lúc thì nhìn màn hình lúc thì nhìn sân khấu, quả thực muốn thăng thiên.

“Xinh đẹp chết tôi rồi, huhuhu.”

“Chuyên viên trang điểm thật mẹ nó hiểu tôi, ai có thể cưỡng lại đôi mắt hoa đào tuyệt phẩm này chứ!”

“Nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới đẹp trai và quá đẹp trai...”

Fan nhóm cũng sẽ có sự thiên vị, rất khó có thể hoàn toàn giữ cân bằng cả nhóm, khi màn hình chuyển sang bắt cận thành viên nào đó, luôn sẽ có tiếng la hét truyền đến từ các nơi khác nhau trong hội trường.

Khi đến killing part của Chu Dữ Bạch, Đào Kim Nương thiếu chút nữa đã không khống chế được mà nhảy dựng lên từ chỗ ngồi.

Cô cảm thấy hai bàn tay kích động mà không có chỗ để, muốn quay đầu thảo luận với Trà Bưởi Đầy Ly một phen, nhưng chị em tốt còn đang mải chụp ảnh, không tiện quấy rầy.

Hưng phấn nhưng lại không tìm được người để kể, Đào Kim Nương quay đầu theo bản năng, nhìn về “fanboy” ở bên cạnh, lại lâm vào trạng thái ngây người rất lâu.

Có lẽ là do ngồi thời gian dài, đeo khẩu trang nhiều ít cũng sẽ khó chịu, dưới khán đài tối đen không nhìn rõ cái gì, nam sinh bên cạnh không biết đã tháo khẩu trang xuống từ khi nào.

Cậu nghiêm túc nhìn về phía sân khấu, an tĩnh nhưng cực kỳ chăm chú nhìn người trên kia.

Đào Kim Nương cơ hồ là không dám hô hấp lớn tiếng.

Từ góc độ của cô có thể thông qua ánh sáng trên sân khấu, thấy rất rõ sườn mặt đẹp đến không thể tưởng tượng của đối phương. Lông mi mảnh dài, cái mũi cao thanh tú, cùng đường cong khuôn mặt nhu hòa.

Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, thậm chí trong lúc nhất thời còn quên mất phần biểu diễn trên sân khấu.

Đào Kim Nương nhìn lên màn hình lớn theo tầm mắt của cậu, là cảnh bắt cận Chu Dữ Bạch.

Nam sinh ghế bên vô thanh vô tức nhìn, ánh mắt không xê dịch, không hề chịu chút ảnh hưởng nào từ bên ngoài.

(Vô thanh vô tức: không tiếng động)

Nếu không phải fan chân chính sẽ không có khả năng xem nhập tâm như vậy. Chẳng lẽ người này là fan only của Chu Dữ Bạch?

Liên tưởng đến khả năng này, Đào Kim Nương kích động mà nắm chặt bảng LED trong tay.

Đào Kim Nương chưa bao giờ che giấu, cô là fan nhóm nhưng thiên về Chu Dữ Bạch hơn, thỉnh thoảng sẽ ghép CP đội trưởng x bất luận một đồng đội nào khác có đường, là một fan cp phi chân chính, nhưng cô sẽ lấy Chu Dữ Bạch làm trung tâm của vòng tròn cp.

Fan của nhóm nhạc nam ghép cp là chuyện rất bình thường, thường thấy đến mức ngoại trừ fan only cực đoan thì sẽ không gây ra bất luận sự chú ý gì, hơn nữa quan hệ của nhóm N rất tốt, giữa các fan cũng hòa hợp, cho nên Đào Kim Nương ngẫu nhiên ghép cũng sẽ không tạo thành cảnh tượng gì.

Nhưng cũng không biết có phải xuất phát từ vấn đề tính cách của Chu Dữ Bạch hay không mà khi ghép với đồng đội khác sẽ luôn có cảm giác khiếm khuyết, không tương thích được. Khi tương tác cũng rất có cảm giác, nhưng tóm lại là chỉ có thể là tình đồng đội, không có mùi vì CP dày đặc.

Đơn giản mà nói thì chính là thiếu phản ứng hóa học.

Cái chủ đề này rất dễ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, chỉ cần một ánh mắt là có thể cắn chết không tha, vừa quay đầu đã có thể bổ não mấy thể loại cả vạn chữ như “Hiềm nghi”, “Gương vỡ lại lành”. “Yêu nhau lắm cắn nhau đau”, “Trước màn hình không thể bộc lộ hết tình yêu”, nhưng đây thì hoàn toàn không có.

Gì cũng không có.

Cho nên dù trong nhóm có nhiều loại fan, nhân khí của đội trưởng cũng tuyệt đối là top đầu, nhưng fan CP của Chu Dữ Bạch với người khác thì không có bao nhiêu.

Nhưng hiện tại, rõ ràng là Chu Dữ Bạch đứng trên sân khấu và fanboy ngồi dưới khán đài này không có tương tác gì, Đào Kim Nương lại cảm thấy rất hợp để ghép CP, thực sự làm người ta cảm kích số mệnh.

Idol x fan chân chính, quá tuyệt.

Sự quan tâm và theo đuổi đơn phương, một người quen thuộc hết mọi thứ của đối phương, một người lại hoàn toàn không biết gì cả.

Cho đến cuối cùng sẽ kết thúc có hậu, thấy được ánh sáng nơi cuối con đường.

Tiêu đề của câu chuyện này, Đào Kim Nương chớp mắt một cái đã nghĩ ra... “Em tới xem buổi biểu diễn của anh”.

Lại lớn mật suy nghĩ một chút, với điều kiện của soái ca này, muốn debut thì chỉ là chuyện một giây, đúng là được ông trời ưu ái.

Sớm muộn gì cũng nổi tiếng.

Tưởng tượng một chút, nếu soái ca vì đu idol mà vào giới giải trí, vậy chính là tiền bối và hậu bối rồi.

Đỉnh lưu tương lai vào lúc ở còn ở tuyến 18, là một người mới đầy khát khao nhìn về phía màn hình, ánh mắt sáng ngời, nghiêm túc thổ lộ trong buổi phỏng vấn: “Tôi là vì tiền bối Chu Dữ Bạch của NebulaX mới gia nhập giới giải trí.”

Đề cập trong bài phỏng vấn không biết bao nhiêu lần, hai người rốt cuộc cũng gặp nhau lần đầu ở hậu trường.

Giữa dàn nghệ sĩ đi qua đi lại, Chu Dữ Bạch hơi gật đầu với người mới.

Đào Kim Nương: Ôi

Quá con mẹ nó tuyệt.

Thậm chí nếu xúc động lòng người hơn chút, được số mệnh an bài hơn chút, còn có thể trở thành đồng đội của Chu Dữ Bạch...

Đào Kim Nương: Ôi không còn gì bằng.

Bị chính ý nghĩ lung tung rối loạn của mình dọa cho hốt hoảng, Đào Kim Nương lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu hít sâu mấy hơi.

Bổ não là bệnh, phải trị.

Chỉ là khi nỗ lực chăm chú nhìn về phía sân khấu, nhưng sườn mặt khiến người ta ấn tượng sâu sắc của người bên cạnh vẫn luôn ẩn hiện trong đầu cô, căn bản không khống chế được.

Đại đa số người đu idol đều nhan khống, Đào Kim Nương vẫn luôn thừa nhận rằng bản thân thích người đẹp mắt.

Bổ não một chút cũng không có gì, chỉ cần không tạo thành sự bối rối cho đối phương thì dường như cũng không có quan hệ.

An ủi chính mình một phen, Đào Kim Nương không khỏi tưởng tượng một chút về cảnh người bên cạnh gia nhập NebulaX.

Dường như thật sự không hề không thoải mái, một chút cũng không.

Đào Kim Nương không khỏi thở dài trong lòng, nếu người bên cạnh là thành viên mới thì tốt rồi.

Vậy thì hẳn là cô có thể dễ dàng tiếp thu hơn. Chỉ là, Khương Húc Tây vĩnh viễn sẽ giữ một vị trí trong lòng cô.

Kỳ thật cũng không cần nhận định rằng thành viên mới gia nhập là muốn thay thế Khương Húc Tây. Đối với chuyện có thành viên mới gia nhập, Đào Kim Nương vẫn còn tính là lý trí.

Nhưng thành viên mới cần phải hiểu rõ trong lòng, cho dù một người có tốt như thế nào, tốt hơn người khác gấp trăm lần, ngàn lần, thì anh ta cũng chỉ là chính anh ta thôi.

Không phải vấn đề tốt xấu hay có ưu khuyết điểm, mà là không có bất luận người nào có thể bị thay thế hoàn toàn.

Nếu thành viên mới thực sự tốt, vậy thích luôn người nọ cũng được, cũng không thể nói là nếu thích thành viên mới thì sẽ phản bội Khương Húc Tây.

Cô nghĩ như vậy, nhưng sẽ không nói gì trên Weibo.

Đào Kim Nương hiểu rõ fandom, nếu không thể cùng nhau tán đồng, mà bản thân lại trực tiếp đưa ra quan niệm đi ngược với số đông thì sẽ phản tác dụng. Nếu thành viên mới thật sự tốt, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, đến lúc đó cho dù không nói thì quan điểm của fan cũng sẽ chuyển biến.

...

“Hẳn là mọi người đều nhớ rõ, năm trước chúng tôi từng hát OST cho một bộ phim điện ảnh.”

Cô nhìn về phía sân khấu, các thành viên đã đổi quần áo xong, tiếp nhận micro cầm tay mà nhân viên công tác đưa tới, cười mở miệng.

Âm thanh đáp lại của fan truyền đến từng đợt, vừa nghe thấy đã buột miệng thốt ra.

“Cát giữa những ngón tay!!”

“Mỗi lần nghe ‘Cát giữa những ngón tay’, tôi đều sẽ khóc, huhu...”

“Cát giữa những ngón tay” cũng được chính Chu Dữ Bạch biên soạn, không phải là bài hát trong album đầu tiên, mà là sau khi “Lại lần nữa đi về phía em” ra mắt thì nhận được lời mời viết nhạc cho một bộ phim điện ảnh.

Bộ phim kể về các nhân vật chính bị mắc kẹt trong những bi thương của quá khứ đã cứu rỗi cho nhau, trở thành ánh sáng của nhau, đưa nhau ra khỏi sương mù mà đón ánh mặt trời.

Giữa sân khấu chậm rãi dâng lên một chiếc dương cầm thủy tinh.

Chu Dữ Bạch trao đổi mắt với đồng đội, đầu ngón tay chậm rãi rơi xuống phím đàn.

Âm thanh du dương sạch sẽ của dương cầm vang lên, áo sơmi tơ lụa màu đen của Cấp Húc Tích theo động tác vũ đạo tung bay, vạt áo mềm mại tung lên rồi lại rơi xuống, vũ đạo mang hơi hướng hiện đại có thể bộc lộ đến cực hạn những tình cảm đan xen, giống như đang nghe một câu chuyện hoàn chỉnh.

Lâm Hạng Bắc im lặng nghe.

Đồng hồ cát pha lê trong suốt yếu ướt mà lại cứng rắn, cát bên trong rào rạt di chuyển, thứ rơi xuống là cát, là thời gian.

Lấp đầy những hồi ức còn lại.

Trên sân khấu là một màu đen, chỉ có ánh sáng bao phủ trên người Cấp Húc Tích, anh bỗng dưng vươn tay về phía trước, ống tay áo màu đen hơi rơi xuống, làm người ta liên tưởng đến mực đang chậm rãi chảy xuống.

Như là bị kẹt thật sâu trong bụi gai, nhưng vẫn giãy giụa vươn tay về phía trước, nắm lấy một thứ ánh sáng hư ảo.