Chương 9

Chu Dữ Bạch ở trên sân khấu cùng với hắn của ngày thường dường như không có nhiều quan hệ, hoàn toàn là hai người tương phản.

Qua ba ngày, Lâm Hạng Bắc tiếp xúc với Chu Dữ Bạch, trừ bỏ chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến người ta ấn tượng sâu sắc, cậu cũng không thấy có gì khác với những người xung quanh.

Cho tới bây giờ.

Xuyên thấu qua màn hình lớn, ngũ quan, biểu tình, mỗi một chi tiết nhỏ bé đều rõ ràng, dưới ánh đèn sáng chói của sân khấu, hắn nhìn như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, khiến cho người ta khát khao, lưu luyến cảm giác nghệ thuật.

Cảm giác xa cách càng được khuếch đại, tầm mắt lại bị hấp dẫn nhiều hơn, càng khó khiến người ta bỏ qua dù chỉ một phân.

Trang điểm cùng quần áo biểu diễn được thiết kế rất tinh xảo và dụng tâm.

Chu Dữ Bạch trời sinh mang cảm giác như con lai, khi nhíu mi thì càng thêm rõ ràng sự tịch mịch giữa lông mày, lớp trang điểm này như gãi đúng chỗ ngứa, mơ hồ có cảm giác sắc bén.

Linh hồn của trang điểm biểu diễn chính là đôi mắt tinh xảo mà nhiều lớp, đuôi mắt trái dùng phấn màu vàng phác họa một kiểu hoa văn bắt mắt, dứt khoát lưu loát, liền mạch dễ nhìn. Phấn màu vàng như ánh trăng chảy xuôi, dừng trong đáy mắt fan, giống như một cái móc sinh mệnh, vô tri vô giác liên kết Chu Dữ Bạch với fan ở dưới khán đài, hấp dẫn bọn họ muốn từng bước tiến về phía hắn.

Chiếc áo sơmi trắng hơi rộng mở, xương quai xanh ẩn nấp sau cổ áo, khó có thể nhìn trộm. Chiếc vòng cổ màu vàng chỉ có đường kính vài mm dường như có thể lập tức bẻ gãy vòng quanh cổ hắn, theo động tác của hắn còn nhẹ bay lên tạo thành một đường cong, nhanh đến mức giống như hư ảnh.

Ngón tay thon dài dừng ở cổ áo, Chu Dữ Bạch kéo mạnh cái cà vạt đen lỏng lẻo, khóe miệng nhếch lên khoảng chừng 0.1 giây, nhanh đến mức như là ảo giác của fan.

Một nụ cười lướt qua như chớp mắt mang theo sự bất cần, tiếng hi-hat liên tục vang lên, kết hợp với cảm giác tiết tấu của hội trường cả vạn người, Chu Dữ Bạch chuyển động theo âm thanh của TR-808.

Nhiệt độ trong hội trường lập tức sôi trào, vũ đạo mở màn vĩnh viễn có thể nhanh chóng khơi dậy sự nồng nhiệt của fan.

“Chu Dữ Bạch gϊếŧ mình rồi aaaaaaaaaaaa!!”

“Tuyệt thế nhảy chính Chu Dữ Bạch!!!!”

Chu Dữ Bạch vốn chính là nhảy chính, NebulaX chỉ có sáu thành viên, lại là nhóm có hai nhảy chính hiếm thấy. Thời gian hắn và Khương Húc Tây làm thực tập sinh tương đương nhau, chỉ là am hiểu kiểu nhảy khác nhau.

Vũ đạo của nhóm cùng vũ đạo mà ở thời này thường thấy nhất chính là dung hợp của jazz và popping, mà Chu Dữ Bạch am hiểu nhất chính là popping.

Mỗi một động tác đều cực kỳ chuẩn, từ cánh tay đến vai cổ, hắn nhảy vừa đẹp vừa dứt khoát, thoạt nhìn đầy nhẹ nhàng và tự nhiên, lại trần ngập cảm giác mạnh mẽ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hạng Bắc cảm nhận được mị lực của một vũ công, có thể làm theo mỗi động tác vũ đạo, phối hợp với biến hóa biểu tình, dễ dàng tác động đến cảm xúc của người khác.

Mỗi một tế bào trong cơ thể đều theo tiếng nhạc mà nổ tung, vũ đạo cùng với sức cuốn hút và cảnh đẹp ý vui tạo cảm giác lưu loát, Chu Dữ Bạch xoay tròn thân thể theo tiết tấu nhanh của dàn trống, dường như mỗi một khớp xương đều có thể được hắn khống chế rất chuẩn.

Cơ bắp co rút lại rồi nhanh chóng thư giãn, giống như đạn nằm trong nòng súng nhanh chóng được bắn ra, dứt khoát trúng hồng tâm, mỗi một phát đều tròn mười điểm.

... Bùm.

Sự dồn dập của hormone như muốn đè bẹp fan.

Trên màn hình lớn, đuôi mắt màu vàng kim của Chu Dữ Bạch bị mồ hôi chảy làm ướt nhẹp, từ xa nhìn lại, giống như đôi môi mỏng có ánh sáng.

Nhịp trống cuối cùng đột nhiên im bặt, Chu Dữ Bạch nắm lấy cái tai nghe mà kéo xuống, rõ ràng chỉ là một động tác tùy ý, nhưng lại khiến cho fan thét chói tai.

Fan bị hành động tùy ý này chọc trúng trái tim, tim lập tức đập nhanh hơn.

“Huhuhuhu, vì sao ném cái tai nghe cũng đẹp trai như vậy chứ, tôi hôn mê đây!!”

“Cho dù bị lôi kéo thì tôi cũng thực thích cái khí chất tự nhiên và không khoan nhượng này của Chu Dữ Bạch...”

“Cái tâm thiếu nữ đáng chết này, thực sự là vô cùng rung động.”

“Cảnh này sẽ được phát đi phát lại cho mà xem, ném cái tai nghe mà cũng đẹp như vậy, liền mạch lưu loát như vậy, thần tiên chốn nhân gian, Chu Dữ Bạch, không hổ là anh, huhuhu.”

“Nếu Chu Dữ Bạch không cưới em, vậy anh dùng cái gì để trả cho lần rung động thứ một vạn của em chứ!! Dùng thịt ba chỉ sao!!”

Fan của đội trưởng đa phần là fan bạn gái, một khi Chu Dữ Bạch nhảy, fan mẹ cơ hồ là không hề tồn tại trong không gian, giữa vô số các fan bạn gái đang kích động tới nỗi hai mắt tỏa sáng mà có một câu “Mama yêu con” thì có thể khiến người ta khϊếp sợ đến mở to mắt.

Rất trâu bò, như thế này mà vẫn có thể làm fan mẹ thì mấy fan khác có thể nói rằng, trên đời này không có gì mà fan mẹ của Chu Dữ Bạch không thể làm.

Bởi vì căn cứ vào sự thái quá này, đủ để chứng minh hết thảy đều có khả năng.

Đến Chu Dữ Bạch còn có mẹ nuôi trên internet thì em út Biên Nam Nhất không chừng còn có thể lột xác thành thiên thần tuyệt thế.

Ánh sáng bao phủ quanh người Chu Dữ Bạch nhanh chóng tối đi.

Khối rubik tinh vân thật lớn lại bắt đầu chuyển động lần nữa.

Khi xoay chuyển tới mặt màu vàng, khối rubik tinh vân dừng lại, bối cảnh tranh cát màu vàng lại hiện ra, vài nét bút đã phác họa được người thứ hai chuẩn bị lên sân khấu.

Nghe được khúc nhạo dạo vang lên, fan của Biên Nam Nhất hưng phấn mà giơ cao đèn LED trong tay.

[Nam sinh cao trung duy nhất đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự của nhóm N, mặt trời nhỏ vĩnh viễn tràn đầy sức sống]

Mấy fan vừa rồi còn mặt không đổi sắc, kiên định làm fan bạn gái, giờ khắc này lại đắp thêm một lớp fan mẹ lên mặt.

“Biên Nam Nhất, mama yêu con!!!”

“Tiểu Biên dũng cảm, không sợ khó khăn!”

“Uống ít coca, uống thêm nhiều sữa nhé Biên Nam Nhất!!!”

“Tiểu Biên đã sớm cao 1m8 của chúng ta căn bản khoogn cần nhọc lòng...”

Đương nhiên, Biên Nam Nhất đứng ở trên sân khấu không nghe rõ fan đang nói cái gì.

Đôi khuyên tai màu bạc như ẩn như hiện trong mái tóc vàng, mái tóc vàng của Biên Nam Nhất tỏa sáng dưới ánh đèn nhu hòa, đứng trên sân khấu quét mắt một vòng xuống dưới, sau khi tìm được Lâm Hạng Bắc, xán lạn mà nháy mắt về phía cậu.

Các fan bỗng nhiên bị cái nháy mắt này đánh trung tim hưng phấn mà hô to, Lâm Hạng Bắc không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng Đào Kim Nương ở bên cạnh lại kích động mà điên cuồng nắm tay Trà Bưởi Đầy Ly: “Aaaaaa, Tiểu Biên đang nhìn mình sao? Có phải đã nhận ra mình hay không, mẹ nó!! Mình từng đăng ảnh selfie trên acc Weibo!!”

Trà Bưởi Đầy Ly cũng thực kích động mà nắm cánh tay đối phương: “Là cậu, là cậu, tuyệt đối là cậu!!”

Lâm Hạng Bắc: “...”

Cậu yên lặng nhìn thoáng qua người ngồi ghế bên sắp ngoác miệng tới tận mang tai, cũng không vạch trần.

Nhạy bén cảm nhận được tầm mắt của Lâm Hạng Bắc, Đào Kim Nương còn tưởng rằng mình được fanboy soái ca này hâm mộ, ho khan một tiếng, vui sướиɠ mà nhìn cậu giải thích một câu: “Không cần quá hâm mộ, có lẽ anh không biết, tôi là Đào Kim Nương, lúc NX mới debut, Tiểu Biên từng trả lời bình luận của tôi đó, haha!”

Lâm Hạng Bắc ngây người, khẽ gật đầu, không biết nên nói cái gì nên đành đưa ánh mắt quay lại sân khấu.

Đào Kim Nương vội vàng cúi đầu đăng bài chia sẻ không khí vui mừng, cũng không để ý phản ứng kỳ quái của Lâm Hạng Bắc.

So sánh với album, đoạn solo này càng thể hiện được tính chất cá nhân của Biên Nam Nhất hơn.

Giọng hát của Biên Nam Nhất không hề giống với tuổi tác của cậu, ngược lại là tương đối trầm thấp trong nhóm, là giọng ấm trời sinh.

Rất thích hợp với nhạc R&B nhẹ nhàng, thực lực hát và rap của Biên Nam Nhất đều không hề kém, là giọng hát có thể rung động lòng người hiếm có, rap cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Không có nhiều kỹ xảo lắm, vô cùng tự nhiên.

Bài hát nhẹ nhàng không hề dễ hát như vậy, cực dễ rơi vào trạng thái hữu khí vô lực, cùng với sai lầm khi quá mạnh mẽ vui vẻ, không thể nắm giữ cảm xúc sẽ dẫn tới quá nhiều, hoặc quá ít.

Biên Nam Nhất đang ở độ tuổi đẹp nhất, thiếu niên sẽ không nghĩ quá nhiều, chỉ dựa vào trực giác thuần túy mà làm, vừa mở miệng đã khiến cho tâm tình của fan nhẹ nhàng vui sướиɠ khó nói thành lời, mọi sự phiền lòng đều bất tri bất giác tan thành mây khói theo tiếng ca.

Khi học tập buồn tẻ phiền muộn, khi công việc mờ mịt không thuận lợi, chỉ cần nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của Biên Nam Nhất là có thể quên hết thảy phiền não, một lần nữa có dũng khí đối mặt với cuộc sống.

Có thể làm người ta cảm thấy thư thái bất kỳ lúc nào, chính là một loại thiên phú rất hiếm thấy.

Hơi thở bồng bột của thanh xuân chính là mị lực lớn nhất của Biên Nam Nhất đang đứng trên sân khấu.

Lần lượt, ánh đèn không ngừng sáng lên ở các vị trí khác nhau trên sân khấu, khi mỗi thành viên biểu diễn xong thì lại tối đi, cứ lặp lại như vậy.

Sau khi phần biểu diễn cá nhân của thành viên cuối cùng là Quyền Triết kết thúc, năm thành viên hội tụ ở trung tâm sân khấu, ăn ý mà đếm nhỏ “Một, hai, ba”, lưu loát nói: “Chào mọi người, chúng tôi là NebulaX!”

Màn hình lớn đảo qua từng thành viên một, sau đó bắt toàn cảnh, thu toàn bộ hình ảnh của năm người vào một chỗ.

Đội trưởng Chu Dữ Bạch đứng chính giữa, điều chỉnh mic một chút, ánh mắt quét qua toàn bộ hội trường một vòng, bao gồm cả mấy bảng LED to lớn, nở nụ cười thoải mái thanh tân hiếm có: “Thời gian một năm trôi qua nhanh hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.”

Mỗi góc đều truyền đến tiếng la hét của fan, cho dù không nghe rõ mỗi người nói cái gì, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc muốn biểu đạt.

Quyền Triết biểu diễn xong cuối cùng, tranh thủ lúc Chu Dữ Bạch nói chuyện với fan, anh xoay người ra hiệu muốn uống nước, rất nhanh đã có nhân viên công tác khom lưng chạy lên sân khấu, đưa một chai nước chưa mở nắp cho anh, lại vội vàng chạy xuống.

Khi có thành viên nói chuyện, màn hình lớn sẽ chỉ bắt cận người đó, bởi vậy chỉ có fan ở hàng trước nhìn rõ quá trình này, sôi nổi giơ điện thoại lên quay lại.

Quyền Triết uống hai ngụm, rất tự nhiên mà tùy tiện đưa cho Biên Nam Nhất bên cạnh. Em út nhận lấy chai nước khoáng, không chút nghĩ ngợi uống một chút, sau đó dùng khuỷu tay đυ.ng Vạn Bách ở bên cạnh, tiếp tục truyền chai nước đi.

Một chai nước mà cả nhóm cùng uống, cuối cùng truyền tới trong tay Chu Dữ Bạch, fan đều nín thở chờ đợi.

Đoàn hồn phát ra đầy tự nhiên như vậy, không ngoài dự kiến của fan, lại lần nữa đứt gánh ở chỗ Chu Dữ Bạch.

Chỉ thấy Chu Dữ Bạch nhận lấy, cúi đầu nhìn cái chai trong tay, không hiểu nổi mà khẽ nhíu mày, trả lại cho Cấp Húc Tích: “Đưa cho anh làm gì, không uống thì vặn nắp vào.”

Fan: Chu Dữ Bạch, không hổ là anh.

Chuyện nhóm N uống cùng một chai nước trong buổi biểu diễn rất bình thường, chỉ là fan cảm thấy rất có tình yêu thương, nhưng mà mỗi lần, Chu Dữ Bạch đều sẽ phá vỡ sự ấm áp, lãnh khốc vô tình mà cự tuyệt.

Trong giai đoạn hỏi đáp với fan, có fan từng hỏi về vấn đề này, hỏi vì sao mỗi lần Chu Dữ Bạch đều không uống nước mà đồng đội đưa.

Fan đều cho rằng sẽ nghe được mấy câu như “Tôi có thói ở sạch”, hoặc là “Tôi cự tuyệt, vì sao lại gián tiếp hôn môi với đồng đội”.

Nhưng mà Chu Dữ Bạch chính là Chu Dữ Bạch, vĩnh viễn không thể đoán trước mạch não của hắn...

Chu Dữ Bạch: “Tôi không khát.”

Fan: “...”

Từ đó về sau, trước mỗi lần NebulaX tổ chức concert, fan đều sẽ đánh cược.

Cược xem rốt cuộc đến khi nào Chu Dữ Bạch sẽ khát.

Buổi biểu diễn kỷ niệm một năm, pass.