Chương 13

Thang máy đang di chuyển.

Con số trong thang máy chậm rãi tăng lên, Lâm Hạng Bắc trầm mặc không lên tiếng mà nhìn cái ót của Chu Dữ Bạch, suy nghĩ xem có phải hắn có chút không vui không.

Cánh tay mới được buông ra không lâu hơi đau, quản lý biểu tình của Chu Dữ Bạch luôn rất tốt, nhìn không ra biến hóa cảm xúc, lực đạo trên tay lại không thể khống chế tốt.

Áp suất thấp bao phủ toàn bộ không gian thang máy, trong lúc nhất thời, ngay cả Biên Nam Nhất cũng có chút uể oải.

Lâm Hạng Bắc đúng là có chút ngoài ý muốn, Chu Dữ Bạch vậy mà lại vòng trở lại.

Huống hồ, hắn rõ ràng rất bài xích tiếp xúc tứ chi.

Cấp Húc Tích vừa rồi giúp cậu nói chuyện đã đứng sang một góc thang máy, Lâm Hạng Bắc có thể cảm nhận được tầm mắt liên tục truyền tới từ góc kia, chỉ là nếu đối phương không muốn cho cậu biết, cậu cũng sẽ làm như không phát hiện.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra hai bên, Chu Dữ Bạch lập tức đi ra ngoài.

Bầu không khí căng chặt hơi giảm bớt, Biên Nam Nhất từ phía sau đu lấy cổ Lâm Hạng bắc như koala, cũng giống như một chú cún lông vàng, muốn an ủi: “Đừng để ý những lời đó, người vui vẻ thân thiện như em còn thường xuyên bị mắng, tuy rằng đa số thời điểm đều ở trên mạng.”

Ngữ khí của Biên Nam Nhất có chút cẩn thận, dùng đầu ngón tay đếm số: “Em nghĩ lại, có người nói em giả vờ rộng rãi, thiếu văn hóa, cười giả tạo...”

Lâm Hạng Bắc lắc đầu, ngăn cản Biên Nam Nhất tiếp tục nói mấy lời bôi đen chính bản thân: “Anh không sao.”

Cậu nhìn qua xác thực rất bình thường, ngũ quan vốn đã nhu hòa, màu da lạnh kết hợp với đuôi mắt hơi cong lên, khi không cười nhìn rất lạnh lùng, nhưng một khi nở nụ cười thì phá lệ thật lòng.

Lâm Hạng Bắc không thường xuyên cười, giờ phút này khi nở nụ cười thì cong mắt, kiên nhẫn chậm rãi nói: “Có một người đi trên đường, đột nhiên lại bị người khác mắng một câu.”

Vạn Bách đi theo phía sau đút tay vào túi, tiến sát lại nghe.

Cấp Húc Tích đi ở phía trước tỏ vẻ thờ ơ, kỳ thật lại thả chậm bước chân.

“Nếu đối phương là người nhà hoặc bạn bè, em biết người nọ đang nói cái gì, là bởi vì chuyện gì mà nói như vậy thì mới thương tâm hoặc muốn giải thích.”

“Nhưng nếu là một người xa lạ, vô duyên vô cớ mắng em một câu...”

“Thì sẽ không tức giận, chỉ là cảm thấy không thể hiểu được.”

Lâm Hạng Bắc nâng tay lên, xoa mái tóc vàng mềm mại của Biên Nam Nhất, nghiêm túc nói: “Cho nên, không sao cả.”

Trên thế giới này, không có bất luận người nào sẽ được tất cả mọi người yêu thích.

Cho dù là nhân vật anh hùng hy sinh để cứu vớt thế giới trong truyện tranh, cho dù là một người có độ nổi tiếng cao, đều sẽ bị mắng thành bạch liên hoa, tính cách quá mức vô tư, giống như là chính nghĩa đầy giả dối.

Có những người vẫn luôn không làm được một số việc mà mình làm được, cho nên đối với bọn họ, đó chính là ngụy trang giả dối, bởi vì, sao có thể chứ?

Có người thích, có người không thích, rất bình thường. Có khi là có logic, có khi là vô duyên vô cớ nảy sinh, không có đạo lý gì cả.

Lần đầu tiên gặp đã nói ra những lời như vậy, cho dù chói tai hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng đến Lâm Hạng Bắc chút nào.

Bởi vì bọn họ không hiểu biết gì về cậu, chỉ là mượn phỏng đoán chủ quan của mình để phán đoán thôi.

Lời như vậy, không có bất luận ý nghĩa gì cả.

Chỉ cần có thể tự mình nhìn rõ sự thật sau những chuyện vui buồn đó là có thể dùng sự bình tĩnh để đối mặt với cái gọi là khó khăn trắc trở.

Bàn tay dừng trên mái tóc ấy thực sự ôn nhu, mang theo nhiệt độ cơ thể ổn định, đặc biệt ấm áp.

Biên Nam Nhất lần đầu tiên ý thức được, đồng đội mới trước mắt này có tính cách cường đại mà ổn định, không giống với vẻ bề ngoài.

Mị lực trong tính cách không gợn sóng này như xoa dịu mọi thứ, hòa hoãn được cảm xúc buồn bực bất an của Biên Nam Nhất lúc này.

Biên Nam Nhất nghĩ rằng cứ trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, vạch trần những vết sẹo của bản thân, chính là cách an ủi tốt nhất.

Nhưng Lâm Hạng Bắc không cần an ủi như vậy.

Biên Nam Nhất còn ngây thơ, kỳ thật cũng không hoàn toàn hiểu được, nhưng sự âm trầm trong đầu, cùng với những lời mắng nhiếc thỉnh thoảng sẽ hiện ra trong đầu đã tiêu tan rất nhiều.

Ít nhất thì cậu xác định được một chuyện: Lâm Hạng Bắc thật sự không bị ảnh hưởng tâm tình bởi chuyện vừa rồi.

Biên Nam Nhất: Thật tốt!

Vạn Bách đi phía sau nghe lén không nói gì mà lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười vì em út ngốc bạch ngọt nhà mình.

Rốt cuộc là ai đang an ủi ai chứ, Biên Nam Nhất à Biên Nam Nhất, được thành viên mới an ủi ngược lại còn không hề nhận ra.

Cả ngày chỉ biết cười ngây ngô vui vẻ.

Quyền Triết búng trán Biên Nam Nhất: “Đừng có đu A Bắc nữa, tự đi đi.”

Vạn Bách từ từ đi tới, chuẩn xác bắt được trọng điểm: “Ái chà, người phương nam xưng hô đúng là không giống, A Bắc cơ à.”

Suy nghĩ của Lâm Hạng Bắc yên lặng di chuyển, Quyền Triết nhìn qua hoàn toàn giống người phương bắc, nhưng trên thực tế lại là người phương nam, đúng là ấn tượng bên ngoài không thể tin được.

Quyền Triết không dao động, mặt không biểu tình mà liếc xéo Vạn Bách: “Đều là em sai.”

Biên Nam Nhất: Lại tới nữa, lại tới nữa.

Quyền Triết lạnh nhạt nói: “Em biết rõ Vạn Bách ca có lẽ sẽ ghen ghét, nhưng vẫn không chủ động gọi A Bách, thật sự là em sai rồi.”

Vạn Bách đen mặt quay đầu rời đi: “...”

Anh sợ còn ở chung với người này thì sẽ cao huyết áp mất.

Quyền Triết vừa lòng mà ngậm miệng.

Trà Vương Quyền Triết, vĩnh viễn không thất bại

...

Hiện trường quay chụp được bố trí đơn giản, sân khấu treo phông xanh, trang trí giản lược, dư lại là hậu kỳ sẽ edit theo yêu cầu.

Bầu không khí làm việc cũng không quá căng thẳng, nhóm nhϊếp ảnh hiển nhiên không phải lần đầu hợp tác với NebulaX, nhân viên công tác nhanh chóng đi tới đi lui, chuẩn bị những bước cuối cùng cho buổi quay chụp.

Chuyên viên trang điểm với mái tóc đỏ bắt mắt, nhìn đồng hồ rồi quay sang cười với các thành viên: “Vẫn đúng giờ như trước.”

“Chị Wendy, đây là thành viên mới gia nhập của bọn em, Lâm Hạng Bắc.” Vạn Bách chào hỏi với chuyên viên trang điểm, kéo Lâm Hạng Bắc đến bên cạnh mình rồi giới thiệu mấy câu, “Chị Wendy là chuyên viên trang điểm cố định của chúng ta, không có yêu cầu đặc thù gì thì đa phần đều là chị ấy phụ trách trang điểm.”

Trang điểm là một phần vô cùng quan trọng đối với idol, có những đoàn đội của nghệ sĩ bị khiếm khuyết về năng lực, ở trước màn ảnh sẽ bị phóng đại những lỗi này, ví dụ như không che được quầng thâm mắt vì nghỉ ngơi không được tốt sẽ tạo ra trạng thái tiều tụy.

Mà mục đích của việc trang điểm chính là có thể che đi khuyết điểm, tận lực phóng đại ưu điểm. Nếu kỹ thuật không đủ, mà còn lệch cả phong cách sẽ thành vẽ rắn thêm chân, biến một người đi theo con đường nhẹ nhàng tươi mát thành yêu diễm mê người, biến người có đường nét sắc bén trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Đây cũng là lý do vì sao, có nghệ sĩ sẽ bị đánh giá là “trang điểm không đẹp bằng mặt mộc”... Không tìm đúng vị trí và định hướng, lớp trang điểm sẽ kéo chân rất nhiều.

Có một chuyên viên trang điểm tốt, tuyệt đối là một sự trợ giúp đắc lực cho nghệ sĩ.

Wendy rất nổi tiếng trong giới, có khứu giác thời thượng nhạy bén, luôn có thể chọc đúng tim fan, mang đến vô số lớp trang điểm đẹp như thần cho NebulaX. Cô cũng thường xuyên xuất hiện ở hậu trường, tính cách thoải mái, fan đều thích Wendy, vô cùng thích.

Các thành viên cơ hồ là ngày nào cũng gặp Wendy, quan hệ cũng rất tốt, cho nên nói chuyện cũng tùy ý hơn chút.

Lâm Hạng Bắc tháo khẩu trang xuống, lễ phép gật đầu: “Chị Wendy.”

Chu dù đã xem ảnh của Lâm Hạng Bắc từ trước, mà vì tính chất công việc nên đã từng gặp được nhiều minh tinh xuất chúng muôn màu muôn vẻ, Wendy vẫn có cảm giác trước mắt sáng ngời.

Xuất phát từ đam mê mới có thể lựa chọn nghề này, cho nên Wendy vừa nhìn thấy Lâm Hạng Bắc đã không nhịn được mà ngứa tay.

Đẹp từ trong xương.

Người khác nhìn thấy Lâm Hạng Bắc, đại khái chỉ biết cảm thán: “Thật đẹp.”

Mà Wendy thì tinh tế hơn, quan sát từ cái trán đến lông mi, mí mắt thon dài, cái mũi cao thẳng, hàm dưới hoàn mỹ.

Quả nhiên cô vẫn chưa thấy đủ nhiều người, còn có người hoàn mỹ đến trình độ này, quả thực là trời cao chúc phúc.

Wendy vừa nhìn qua là biết đây là mặt mộc hoàn toàn, cẩn thận nghiên cứu nửa ngày mới lưu luyến mà thu hồi ánh mắt, quyết đoán nói: “Cậu không cần nhiều thời gian, tới trang điểm trước đi.”

Trang điểm quá nhiều sẽ thành vẽ rắn thêm chân.

Trang điểm đậm cho một gương mặt thanh tú thế này sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Từ sau khi Lâm Hạng Bắc tháo khẩu trang xuống, kỳ thật đã có không ít nhân viên công tác âm thầm đánh giá, mới đầu là tò mò, sau lại là kinh diễm.

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, ai mà không muốn nhìn người đẹp nhiều một chút chứ.

Tiêu chuẩn về thẩm mỹ của mỗi người là khác nhau, không có tiêu chuẩn nào là tuyệt đối, nhưng với Lâm Hạng Bắc thì dù là thẩm mỹ như thế nào cũng sẽ phải nhìn thêm vài lần.

Thấy các thành viên của NebulaX đều tiến vào phòng trang điểm, mấy nhân viên công tác đã chuẩn bị xong liền nhịn không được mà ghé vào nói chuyện phiếm.

“Nhan sắc của thành viên mới thực sự làm người ta ngây ngẩn.”

“Tôi thấy fan ở trên Weibo mắng rất tàn nhẫn, đa số đều chống lại thành viên mới... Không biết nhìn thấy ảnh chụp thì có thể có thay đổi hay không.”

“Nếu là tôi thì nhất định không mắng nổi. Lâm Hạng Bắc vốn dĩ không có liên quan gì đến chuyện rời nhóm kia, chỉ là giận chó đánh mèo mà thôi, trong lòng fan cũng hiểu rõ, chỉ là lúc đầu tức giận xâm lấn lý trí, cho dù ý thức được mình không đúng, nhưng sau khi hình thành quán tính thì cho dù trong lòng có chút ăn năn cũng sẽ không xuống nước lập tức thừa nhận mình sai đâu.”

“Đúng thật... Như vậy không phải vả mặt chính mình sao. Haizz, xem ra soái ca phải ăn mắng một thời gian rồi, thật là tai bay vạ gió.”

“Ai mà không muốn có được gương mặt như thế này chứ, thực lực xác thật là không thể thiếu, nhưng trong giới giải trí, nhan sắc vẫn là thứ đầu tiên. Có nhan sắc thế này, cho dù không gia nhập NebulaX thì cũng sớm muộn có thể nổi tiếng.”

“Nói thật, bình hoa di động trong giới giải trí cũng không ít, Lâm Hạng Bắc chỉ cần có ít thực lực là có thể nổi tiếng rồi. Nếu năng lực nghiệp vụ mạnh, tuyệt đối có thể đứng vững.”

Màu tiếp ứng của NebulaX là màu xanh của bầu trời sao, bởi vậy trang phục của cả nhóm lần này lấy màu xanh làm chủ đạo.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Lâm Hạng Bắc trang điểm.

Dù sao thì trước đó cậu chỉ là một học sinh chuyên ngành máy tính, chỉ mặc đi mặc lại mấy cái hoodie đen như mua sỉ ở bên ngoài về.

Lâm Hạng Bắc nhắm mắt lại, cái cọ dừng lại trên mí mắt mà cậu không biết tên mềm mại hơn trong tưởng tượng.

Thủ pháp của Wendy rất tinh tế, chỉ là khi đối mặt với Lâm Hạng Bắc thì lại có cảm giác khẩn trương từ lâu không còn. Theo lý thuyết mà nói, một người càng hoàn mỹ thì chuyên viên trang điểm càng bớt việc, nhưng thử thách cùng áp lực cũng rất lớn, chỉ sợ không cẩn thận là sẽ phá hủy cảm giác hoàn mỹ này, chỉ cần thêm một nét là sẽ tạo thành tỳ vết trên khuôn mặt này.

“Được rồi.”

So sánh với các idol khác, lớp trang điểm của Lâm Hạng Bắc rất nhạt.

Không vẽ mắt, không đánh nền, chỉ chuốt lông mày và bôi thêm ít son.

Nhưng hết thảy đều như gãi đúng chỗ ngứa, sạch sẽ tự nhiên khó nói thành lời.

Vạn Bách cười khẽ, liếc mắt nhìn Chu Dữ Bạch đang dựa trên bàn trang điểm, không khách khí mà nói thẳng: “Vị trí bộ mặt thực sự phải đổi người rồi.”

Chu Dữ Bạch không có ý kiến, ánh mắt dừng ở chỗ Lâm Hạng Bắc một lát, cúi đầu không chút để ý mà bấm điện thoại.

Cái đám tóc trên màn hình điện thoại kia vốn luôn khiến hắn bực bội, nhưng hình như hôm nay lại mất đi tác dụng, không thể nào hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Hắn nhấp môi mở khóa màn hình điện thoại, đầu ngón tay vô thức mà vuốt ve một chút.

Chu Dữ Bạch nghĩ, có lẽ nên đổi thành hình lốm đốm.

Tóc không hề ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn nữa rồi.

Trị liệu có hiệu quả.