Chương 22

Trong trò chơi không cho phép viết chữ.

Tiếng Trung không được, tiếng Anh cũng không được.

Nhân viên công tác đã bắt đầu đếm ngược, thời gian vẽ 30 giây thực sự rất nhanh.

Cho dù thiếu thời gian, Chu Dữ Bạch vẫn có thể chuẩn xác mà vẽ ra hình dáng của Lâm Hạng Bắc, nhưng mấy đồng đội vẽ “hổ đầu xà vĩ” thành “nòng nọc” thì hoàn toàn không ổn.

Cho nên không thể vẽ chân dung, nếu không từ chỗ Biên Nam Nhất sẽ lệch khỏi đường ray, biến thành đại tác phẩm của Picasso mất.

Chu Dữ Bạch nhanh chóng suy nghĩ một chút, hay là vẽ sáu người que rồi vẽ trên đầu người thứ hai một cái mũi tên hướng lên trên.

Chỉ là hắn hiểu biết mạch não của mấy đồng đội không đáng tin cậy này, nếu không có sự nhắc nhở khác thì nói không chừng kết quả vẫn sẽ lệch đường, chạy tới tận bờ biển Somalia.

(Somalia: một quốc gia nằm ở vùng sừng châu Phi)

Giữa mày Chu Dữ Bạch hiện ra vẻ tức giận: “...”

Một trò chơi đơn giản như vậy, lại vì Biên Nam Nhất cùng Cấp Húc Tích mà biến thành địa ngục.

[Chu Bạch: Đây rõ ràng là đang làm khó tôi [vô năng cuồng nộ.jpg]]

[Chấp niệm chiến thắng đáng chết của ZYB, hahahaha.]

[Tiểu Biên còn đang cười ngây ngô, không hề nhận ra đội trưởng ở sau lưng muốn dùng ánh mắt của cá mập mà xé xác mình [yên lặng châm nến.jpg]]

Chu Dữ Bạch rất thích thắng, không thích thua, cho dù là trò chơi cũng vậy.

Thông qua kinh nghiệm vài lần chơi, hắn đã hiểu rằng muốn Biên Nam Nhất vẽ giống mình thì đầu tiên chính là phải vẽ thật đơn giản dễ bắt chước.

Cuối cùng hắn đã vẽ thêm trăm triệu chi tiết trên người que thứ hai.

Năm người que khác đều rất qua loa, chỉ là một vòng tròn cùng tứ chi thẳng tắp, nhìn bằng mắt thường cũng thấy có lệ.

Mà người que thứ hai mặc một cái áo hoodie màu đen, đội mũ che mặt, tay trái cầm một quyển sách, tay phải cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại còn vẽ thêm mấy khối vuông đang rơi xuống.

Trên người que mặc hoodie còn vẽ thêm hai cái cây nhỏ, cùng một con chim cánh cụt được vẽ đơn giản.

Vừa vặn đủ 30 giây.

Chu Dữ Bạch cho rằng chỉ dẫn đã phi thường rõ ràng rồi, lần này nhất định không có vấn đề.

[Wow, lợi hại, thật sự vừa nhìn là biết Lâm Bắc.]

[Đại sư vẽ tranh minh họa cho trẻ con, Chu Bạch (đùa thôi)]

[Đề bài này thật sự không phải cố ý thiết kế sao?]

[Nhưng mà, người que không thể thể hiện hết nhan sắc tuyệt trần của đại lão [doge]]

[Hai cây nhỏ kia là “Lâm” sao, Chu Bạch thật cố gắng quá, haha.]

[Sách là chỉ đại lão học tập tốt hay là thường ngày thích đọc sách vậy?]

[Người chị em phía trước, tôi thấy đại lão học tập tốt = thường ngày thích đọc sách đấy [đẩy mắt kính.jpg]]

Lâm Hạng Bắc vừa nhìn thấy bức tranh thì lập tức phản ứng được.

Lần này cậu dùng thời gian ngắn hơn, vẽ lại hoàn chỉnh cả bức tranh, nhận được sự tán thưởng của Chu Dữ Bạch.

Fan ở trước màn hình thậm chí còn cảm thấy ánh mắt Chu Dữ Bạch nhìn Lâm Hạng Bắc nhu hòa hơn không ít.

[Tôi hoài nghi nội tâm Chu Bạch đang suy nghĩ: “Không có em thì anh phải làm sao bây giờ”.]

[Tới Tiểu Biên rồi, hahahaha, dùng mắt thường cũng thấy Chu Bạch khẩn trương muốn chết.]

Hôm nay Biên Nam Nhất mặc một cái hoodie màu hồng, cả người đều có vẻ mềm mại. Cậu như ông cụ non mà đút tay vào cái túi áo ở trước bụng, khi xoay người liền lập tức tập trung nhìn vào bức vẽ, phát ra một tiếng động đầy hưng phấn: “A...”

Cậu nhìn về phía ánh mắt cổ vũ của Lâm Hạng Bắc mà mạnh mẽ gật đầu, thậm chí còn cố ý thăm dò Chu Dữ Bạch, ngữ khí chắc nịch nói: “Đại ca cứ yên tâm.”

Chu Dữ Bạch: “...”

Hắn một chút cũng không yên tâm.

Nhân viên công tác nhắc nhở: “30 giây, chú ý thời gian.”

Biên Nam Nhất luống cuống tay chân mà mở nắp bút bắt đầu vẽ.

Lâm Hạng Bắc không lên tiếng mà cúi đầu, chớp mắt nhìn phong cách vẽ hơi hoang dã của Biên Nam Nhất.

Sáu người que bình thường không có gì kỳ lạ, dưới ngòi bút của Biên Nam Nhất lại giống như cỏ dại dưới cơn gió thổi, không hề có sức sống.

Một bức tranh sáu người bình thường, biến thành quần ma loạn vũ.

(Quần ma loạn vũ: lũ quỷ nhảy loạn)

Hẳn là vì muốn để người que thứ hai có cảm giác tồn tại, hoặc là chỉ đơn thuần cảm thấy quá nhỏ không vẽ được, cậu có thêm kỹ năng... Phóng đại.

Áo hoodie đen biến thành áo choàng của ma pháp sư, trên cái mũ che kín mặt kia vẽ thêm hai cành khô, cộng thêm một người hơi mập mạp.

Chỉ thấy người que nọ một tay cầm cục gạch (quyển sách), một tay cầm chữ “nhật” thật lớn (trên màn hình điện thoại có hai khối vuông), Biên Nam Nhất còn tốt bụng vẽ thêm một khuôn mặt cười.

(Chữ “nhật”: 日)

Nụ cười kia vô cùng tà ác, trong sự cứng đờ còn lộ ra sự âm trầm không nói nên lời.

Chu Dữ Bạch: “...”

Lâm Hạng Bắc: “...”

[Chu Bạch: Mẹ nó. [tang thương hút thuốc.jpg]]

[Tiểu Biên, con trai tốt của mama, đúng là suối nguồn vui vẻ, hahahahahaha.]

[Vẽ rất tốt, lần sau đừng vẽ nữa.]

[Từ tuyệt thế nhan sắc biến thành chiến thần méo miệng, thiếu chút nữa làm tôi cười chết.]

[Hình tượng của thành viên mới bị hại, ngay cả anti cũng không dám nói thứ đồ này có quan hệ với Lâm Bắc, hahahaha.]

Biên Nam Nhất không nhìn thấy tiếng nói của fan trên màn hình điện thoại, cậu rất tin tưởng chính mình.

Nhờ tài năng vẽ của đội trưởng, cậu vừa nhìn là biết đây là Bắc ca.

Lâm Hạng Bắc yên lặng không muốn nói chuyện, ngồi xuống bên cạnh Chu Dữ Bạch, đặt chim cánh cụt đang lẻ loi trên sô pha tới bên cạnh hắn.

Fan nhìn rất rõ một màn này, chim cánh cụt ngồi bên cạnh Chu Dữ Bạch đang khoanh tay giận dỗi, Lâm Hạng Bắc an tĩnh đẩy đẩy chim cánh cụt, muốn an ủi đội trưởng đang tự kỷ.

Chu Dữ Bạch rũ mắt xuống, khuôn mặt mềm mại của chim cánh cụt dựa vào cánh tay hắn, ngây thơ chất phác.

Hắn vươn một ngón tay, chọc trên đầu chim cánh cụt một chút khiến nó lay động trái phải.

Chu Dữ Bạch thu hồi tay, không đẩy ra.

[Đáng yêu quá, huhuhuhu.]

[Giống như một nhà ba người (đùa thôi)]

[Chu Bạch giả dối: Nam nhân chân thật không cần chim cánh cụt. Chu Bạch chân chính: Thôi, tùy nó đi.]

[Rốt cuộc là tùy nó đi hay tùy cậu ấy đi, đây là một vấn đề. [thâm trầm tự hỏi.jpg]]

[Cứu mạng, tôi vậy mà lại đột nhiên tưởng tượng ra cái gì đó rồi (nhỏ giọng)]

[Chu Bạch nhắm hai mắt: Trò chơi này hết rồi, thích làm gì thì làm.]

[Biểu tình của Quyền Triết buồn cười quá.]

Quyền Triết dường như cũng không thật sự có biểu tình gì.

Anh chỉ chết lặng mà nhìn chằm chằm vào bức tranh kia cả buổi, bị nhân viên công tác nhắc nhở đã đến giờ thì mới lấy lại tinh thần.

Anh trai lạnh lùng dưới ánh mắt mong chờ của Tiểu Biên, mặt không biểu tình mà thốt lên hai chữ, ngữ điệu không hề có cảm tình, giống như một người máy.

“... My eyes.”

Quyền Triết cảm thấy bản thân bị thương tổn rất sâu: “Đây là cái thứ ô nhiễm tinh thần gì vậy.”

Biên Nam Nhất khϊếp sợ mà mở to hai mắt, không thể tưởng tượng mà lên án: “Sao anh có thể nói chuyện quá đáng như vậy ở ngay trước mặt anh ấy chứ?”

Quyền Triết: “... Ai?”

Tầm mắt của anh rơi xuống bức tranh kia, hoài nghi nhân sinh. Hiện tại ngay cả người trong tranh cũng có nhân quyền rồi, không cho anh nói thật nữa.

Thật là tuyết bay giữa tháng sáu.

Nhân viên công tác diễn rất sâu: “Cảnh cáo, thẻ vàng, không được giao lưu.”

Biên Nam Nhất lập tức câm miệng, nhưng vẫn dùng ánh mắt để khiển trách Quyền Triết.

Lâm Hạng Bắc không nói gì mà nhìn trần nhà, an tĩnh giơ tay xoa nắn mi tâm.

Quyền Triết hoàn toàn không biết Biên Nam Nhất đang nói gì, không hiểu gì mà bắt đầu bắt chước bức tranh.

Anh hoàn toàn nắm bắt được tinh túy trong bức tranh của Biên Nam Nhất... Vẽ một người bình thường giống ma pháp sư thành ma pháp sư chân chính.

Mà năm người que xung quanh đều biến thành mấy tín đồ đang múa quanh thân người còn lại.

Quyền Triết có thể thấy được sự tuyệt vọng và bình tĩnh như nước từ trong biểu tình của Chu Dữ Bạch.

Chu Dữ Bạch: Baba mệt mỏi rồi.

Kết quả cuối cùng cũng có thể dự đoán được.

Cấp Húc Tích nghiêm túc nghiên cứu thành phẩm cuối cùng, ngữ khí thận trọng mà chắc chắn, nói: “Voldemort.”

(Voldemort: nhân vật phản diện chính trong loạt tiểu thuyết Harry Potter của nữ nhà văn người Anh, J.K.Rowling)

Anh thậm chí còn nói có sách mách có chứng mà phân tích: “Chính là quyển thứ 4, “Chiếc cốc lửa”, Voldemort lấy lại cơ thể, mấy Tử thần Thực tử tụ hội, hắn còn cầm xương cốt của kẻ thù...”

[Ai đang cầm điện thoại thế, đừng cười nữa, màn hình đang rung.]

[Phân tích còn rất hợp lý, nhưng lại thái quá.]

[Đã nhìn ra, Tích ca nghiêm túc quá [doge]]

Biên Nam Nhất vô cùng đau đớn, cậu giơ bức tranh trong tay mình lên: “Húc Tích ca, vừa nhìn là thấy chính là Bắc ca mà?”

[Lâm Bắc: Em nhìn vào mắt anh nói lại lần nữa, đây là ai??]

[Thù oán gì vậy chứ [nằm yên]]

[Hình tượng của đại lão bị hại.]

Nhân viên công tác công bố đáp án: “Đáp án chính xác là Lâm Hạng Bắc.”

Ngay sau đó, Biên Nam Nhất cảm nhận được ba đôi mắt sắc bén sáng rực ở xung quanh, không hẹn mà cùng nhìn thẳng vào cậu, trong không khí tràn ngập sát khí.

Vạn Bách thong thả ung dung mà ôm gối lên, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Biên Nam Nhất, cười ôn nhu.

Thời khắc gϊếŧ chóc.

Biên Nam Nhất ôm đầu nhận lấy sự công kích bằng gối của các đồng đội, nhỏ giọng nức nở: “Đừng đánh mặt, để em lập công chuộc tội!”

Nhưng mà không có cơ hội để em út lập công chuộc tội nữa, trò chơi kế tiếp là đấu cá nhân.

Vạn Bách sau khi thu thập em út xong thì cảm thấy mỹ mãn mà phủi tay, hít một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạng Bắc, giảng giải cho cậu về quy tắc trò chơi “đoạt ghế”.

“Đơn giản mà nói chính là một người phụ trách thủ, một người phụ trách công.”

“Người thủ ngồi trên ghế, người công nghĩ cách nói gì đó, tạo ra tình huống, làm người ngồi trên chế chủ động hoặc bị ép phải đứng lên. Người kia cần phải nghĩ cách từ chối, bảo vệ cái ghế của mình thật tốt.”

“Đương nhiên, nếu sức lực của em đặc biệt lớn thì có thể trực tiếp xách đối phương khỏi ghế hoặc ôm người ta đi, không hề tính là phạm quy. Nhưng mà nói thật, sức lực của chúng ta không kém nhau nhiều lắm, nếu người ngồi trên ghế kiên quyết giữ chỗ, muốn tách ra thì cũng sẽ rất lâu.”

“Vì để phòng ngừa hai bên giằng co, thời gian chỉ có ba phút. Hết giờ, nếu người ngồi trên ghế không đứng lên thì người công sẽ thua.”

“Chơi theo lượt, người thủ đến cuối cùng là người chiến thắng.”

Lâm Hạng Bắc an tĩnh nghe xong, xác nhận: “Chỉ như vậy thôi à?”

Vạn Bách cười tủm tỉm mà xoắn đuôi tóc: “À, nghe rất đơn giản đúng không, nhưng thực tế không có dễ dàng như vậy đâu, em xem một ván là biết.”

Biên Nam Nhất vừa chịu đựng sự tấn công của các đồng đội đã đứng lên, xoa mái tóc vàng rối tung của chính mình, đội mũ của hoodie lên, thảm thương mà nhấc tay: “Em làm mẫu cho Bắc ca.”

Cũng không có ai tranh với cậu, em út ngồi xuống ghế, nhân viên công tác hỏi: “Ai công?”

Quyền Triết cúi đầu bẻ đốt ngón tay, phát ra tiếng vang rất lớn, hoạt động cổ một chút, lưu loát mà chống tay đứng dậy: “Tôi.”

[“Ai công?”... Tôi có tội, nhưng nhất định không chỉ một mình tôi.]

[Mấy chị em, mau cho tôi nhìn thấy cánh tay của mọi người!!!!]

[Tiểu Biên: Nguy rồi!]

[Đại Ma Vương lộ ra răng nanh cùng móng vuốt rồi... Tiểu Biên chạy mau [hét lớn.jpg]]

Ghế để chơi trò chơi được di chuyển từ phòng bếp ra, dùng loại gỗ vô cùng nặng, rất khó bị người khác nâng lên, vừa vặn thích hợp với trò chơi này.

Biên Nam Nhất phụ trách phòng thủ vô cùng cảnh giác mà nắm lấy hai bên tay vịn của cái ghế, quyết định lấy bất biến ứng phó với vạn biến.

Quyền Triết đứng yên trước mặt cậu, thân cao một mét tám đổ bóng xuống, nhìn Biên Nam Nhất mà nhếch khóe miệng, khıêυ khí©h cười cười.

Biên Nam Nhất khụ hai tiếng: “Người trẻ tuổi, năm nay tôi hơn một trăm tuổi rồi, cậu đang ngăn cản tôi phơi nắng đấy, tránh ra đi.”

Quyền Triết nhướng mày: “Thất kính rồi, xem ra ông cụ đây bảo dưỡng khá tốt, tôi còn cho rằng ông là vị thành niên.”

Lời nói như vậy, nhưng anh lại không rời đi, ngược lại còn khom lưng tiến sát vào cậu, nói: “Sao sắc mặt lại đột nhiên kém như vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Biên Nam Nhất: “... Tôi rất tốt, cút cút cút.”

Quyền Triết lại lắc đầu: “Không thể thiếu cẩn thận, vẫn là đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, tôi đưa ông đi.”

Biên Nam Nhất: “Tôi không đi.”

Quyền Triết: “Vì sao?”

Biên Nam Nhất: “Khụ, tôi nghèo lắm, phải tiết kiệm tiền. Người trẻ tuổi thật là không hiểu hết khó khăn của nhân gian.”

Quyền Triết bắt lấy cánh tay cậu, mặt không đổi sắc: “Tôi là người giàu nhất cả nước, tôi trả tiền giúp ông, ông cứ yên tâm đi.”

Biên Nam Nhất gắt gao giữ chặt tay vịn ghế, giống như bạch tuộc, cuốn lấy không bỏ: “Cứu mạng, có tội phạm lừa đảo muốn bắt cóc tôi!!”

Thấy Quyền Triết không dao động, một hai muốn lôi cậu lên, Biên Nam Nhất giãy giụa trong chốc lát, bỗng nhiên trở nên cứng đờ, ngây ngốc không nhúc nhích. Giây tiếp theo, cậu nở một nụ cười đầy kỳ quái: “Người trẻ tuổi, kỳ tích đã xảy ra, tôi cải lão hoàn đồng rồi, hiện tại hoàn toàn rạng rỡ, cậu không cần lo lắng.”

Quyền Triết: “...”

Này cũng được sao?

Lâm Hạng Bắc học tập bất cứ thứ gì đều rất chăm chú.

Cậu không xê dịch mà nhìn hai người tương tác, yên lặng ghi nhớ, như đang suy tư điều gì.

Còn có thể tự thêm thiết lập cho chính mình sao?

Hơn nữa còn không cần suy xét đến tính chân thật và tính hợp lý.

Nhân viên công tác nhắc nhở: “30 giây đếm ngược...”

Quyền Triết đột nhiên buông tay, từ bỏ nói nhảm với Biên Nam Nhất. Anh ép sát vào bên tai em ít, làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, nhàn nhạt quét từ trên xuống dưới đối phương: “Thì ra là biến dị giả. Vừa rồi tôi mới nhận được tin tức từ tổng bộ, biến dị giả có khả năng hóa thành quái vật không có lý trí, tôi cần lập tức đưa ông về viện nghiên cứu, đắc tội rồi.”

Tùy tiện đưa ra một thiết lập, Quyền Triết cúi người bế Biên Nam Nhất lên, lập tức xách được cả người cậu.

Biên Nam Nhất không giữ được tay vịn mà còn bị ép thoát ly khỏi mặt đất: “Quyền Triết đáng chết...”

Biên Nam Nhất vừa rồi còn “thể lực ngang nhau” với Quyền Triết, bây giờ lại giống như gà con bị diều hâu xách sang một bên, dứt khoát thả xuống.

Quyền Triết chậm rì rì ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn Biên Nam Nhất, cười một cái.

Nhân viên công tác: “Đã đến giờ.”

Biên Nam Nhất hoàn toàn cạn lời: “Anh giả bộ?”

Quyền Triết mặt không biểu tình: “Ừm, dù sao thì anh cũng có cơ bụng tám múi.”

[Hahahahahahahahahaha.]

[Triết ca trâu bò, hahahahaha.]

[Tăng thêm thiết lập kỳ quái rồi... Tôi tự bổ não hình ảnh Triết ca mặc quân phục, mlem mlem, đẹp trai lắm [nước mắt chảy ra từ trong miệng.jpg]]

[Vẻ mặt ngây ngốc của Tiểu Biên làm tôi cười chết mất.]

[Thật vậy sao? Em không tin, trừ phi anh cho em ảnh thật [doge]]

[Kẻ lừa đảo Quyền Triết này, không phải nói tám gộp thành một rồi sao!! Cơ bụng tám múi, huhuhuhu, fan cũng không phải người ngoài, nhìn một chút thì làm sao chứ!! Huhuhu.]

[Không hổ là CP tự phát đường, Triết ca hay quá, còn chủ động thêm thiết lập, lúc nào cũng có đường miễn phí từ CP [chanh.jpg]]

Biên Nam Nhất buồn bực mà ngồi ra sau, Vạn Bách trấn an vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Biên, an ủi: “Không sao, lập tức sẽ có người báo thù cho em.”

Ánh mắt của em út sáng lên: “Vạn Bách ca, anh báo thù cho em sao?”

Vạn Bách cười cong mắt, hiền từ nói: “Nói gì vậy, người vạm vỡ giống như Quyền Triết... Ừm, cũng không hề đơn giản, anh không làm được.”

Biên Nam Nhất suy nghĩ trong chốc lát, đã hiểu.

Sau khi Quyền Triết bày ra kỹ năng cùng sức mạnh tuyệt đối này ra, trong lúc nhất thời không có ai dám chủ động đứng lên khiêu chiến. Sau khi an tĩnh trong chốc lát, Chu Dữ Bách nhấc mí mắt, đứng dậy.

Quyền Triết đang ung dung ngồi trên ghế, biểu tình bỗng nhiên cứng đờ.

Idol vì duy trì hình thể, đồng thời suy xét đến việc tổ chức concert sẽ phải liên tục hát nhảy trong ba giờ đồng hồ, tất nhiên là phải thường xuyên luyện tập thể thao.

Nếu Quyền Triết trong một phút có thể hít đất 20 lần, vậy Chu Dữ Bạch có thể làm 40 lần.

Xét về tính cách riêng của Chu Dữ Bạch, hắn sẽ không chủ động phơi bày đường cong cùng cơ bắp, mà mặc quần áo vào thì lại gầy nên không nhìn ra cái gì, fan vẫn chưa có cơ hội chứng kiến cơ bụng của Chu Dữ Bạch.

Bởi vậy fan cũng không biết vì sao biểu tình của Quyền Triết có hơi không đúng, còn tưởng rằng là bị đội trưởng uy hϊếp.

[Đại Triết không phải sợ, đội trưởng cũng không hung dữ. [xem kịch.jpg]]

[Ngọn lửa của chấp niệm chiến thắng lại bốc lên hơn phân nửa rồi, hahahaha.]

[Triết ca có cơ bụng tám múi đó, có phải Chu Bạch sẽ thua không? [cắn hạt dưa xem náo nhiệt không chê sự tình càng lớn hơn.jpg]]

[Cái này coi như Captain America đối đầu với Iron Man sao? [doge]]

(Captian America, Iron Man: siêu anh hùng hư cấu xuất hiện trong truyện tranh của Mỹ được xuất bản bởi Marvel Comics)

Fan muốn một cuộc chiến thế kỷ, nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại khiến mọi người không dự đoán được.

Chu Dữ Bạch bình tĩnh mở miệng: “Xin chào, vị trí này có người rồi, tôi đã để túi ở đó trước, cậu đang đè lên túi của tôi.”

Mọi người nín thở nhìn chăm chú, Quyền Triết nghiêm túc gật đầu nói một câu “À, vậy à?”, sau đó nhanh chóng đứng lên.

“Anh ngồi đi.”

Quyền Triết không quay đầu lại mà lách người: Không muốn mất mặt, gặp lại sau.

[Dứt khoát như vậy sao????]

[Tiểu Biên bi phẫn: Không công bằng... !!!!]

[Chuyển biến thần tiên gì đây, hahahahahaha.]

[Đội trưởng rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến Triết ca dứt khoát lựa chọn rời đi như vậy chứ. [tò mò.jpg]]

[Chẳng lẽ Chu Bạch mới là người mạnh nhất? [tự hỏi.jpg]]

Chu Dữ Bạch không hề thấy ngoài ý muốn chút nào, rất bình đạm mà ngồi xuống ghế, ung dung trầm giọng nói: “Tiếp theo là ai?”

Vạn Bách bình yên nằm ở phía sau: Ca ca đây không phải người có sức mạnh, Chu Dữ Bạch mềm cứng không ăn, không làm được.

Cấp Húc Tích nhìn bốn phía xung quanh như không nghe được cái gì, không hề phản ứng: “...”

Vì thế không gian đột nhiên trở nên an tĩnh, Lâm Hạng Bắc chậm rãi chớp chớp mắt, bình tĩnh mở miệng: “Để tôi.”

Vạn Bách đột nhiên quay đầu, thiếu chút nữa lệch cổ: “Em công à?”

[Hahahahahaha, mấy lời kỳ lạ gì thế này, cứu mạng.]

[Nói gì vậy chứ, Chu Bạch của chúng ta vô luận là đứng hay ngồi đều là công. [đầu chó.jpg]]

[Tuyệt thế thần A với pheromone mê người lại ngồi đây thủ, không thể nhịn được.]

[Lâm Bắc cố lên...]

[Đại lão NX, chỉ trông chờ vào anh thôi, làm Chu Bạch thắng một hơi đến cuối thì không thú vị!!]

Chu Dữ Bạch thần sắc bất biến, nhìn Lâm Hạng Bắc từng bước đi tới.

Giống như Vạn Bách nói, Chu Dữ Bạc mềm cứng không ăn.

Chỉ dựa vào sức mạnh, Lâm Hạng Bắc là một sinh viên khoa học và công nghệ thuần túy, rèn luyện hẳn là không nhiều, cũng không có khả năng làm Chu Dữ Bạch động đậy nửa phần.

Chu Dữ Bạch rất tò mò, cậu chủ động tới là muốn thắng như thế nào.

Ánh sáng chiếu từ giếng trời xuống, an tĩnh mà dừng trên người Lâm Hạng Bắc, vì cậu mà ánh lên ánh sáng màu vàng.

Cậu đứng trong ánh sáng, từng bước tới gần hắn.

Vẫn lạnh lẽo như vậy.

Giống như không thứ gì có thể làm cậu rung động.

Lâm Hạng Bắc chống lấy tay vịn, chậm rãi cúi người, bàn tay thon dài trắng nõn bắt được cổ áo của Chu Dữ Bạch, dùng sức kéo hắn về phía mình một chút.

Chu Dữ Bạch không động đậy. Ở khoảng cách này, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng như có như không trên người đối phương.

Lãnh đạm, ôn hòa.

Lâm Hạng Bắc cúi người tiến sát đến bên tai hắn, âm thanh nhỏ không thể nghe thấy, mở miệng.

“Câu ngủ có ngon không vào hôm trước, kỳ thật anh không hề hiểu lầm.”

“Trong tai nghe không có âm thanh.”

Fan ở trước màn hình không nghe được giữa hai người đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy Chu Dữ Bạch hơi hoảng hốt, bất ngờ mà chớp mắt một cái.

Lâm Hạng Bắc bắt lấy cổ áo hắn, giọng điệu lãnh đạm, lại xuất thần không nói nên lời.

Cậu nói...

“Em thật sự đang hỏi anh.”