Chương 23

Giây tiếp theo, Chu Dữ Bạch đang thất thần đột nhiên không kịp phòng bị mà bị kéo đi hai bước, ghế cũng đổi chủ.

[Mẹ nó, vừa xảy ra cái gì thế??]

[Chu Dữ Bạch vậy mà lại bị học thần túm lên... #Chu Bạch, không được#]

[Nhất định là đại lão nói cái gì đó, khiến Chu Bạch thả lỏng cảnh giác! Không hổ là học thần.]

[Triết ca: Dễ dàng như vậy sao [mở to hai mắt.jpg]]

[Thu tiếng của điện thoại đúng là không ổn, huhuhuhu, rốt cuộc là nói cái gì vậy, có thể cho tôi cùng nghe không, huhuhu.]

[Ở góc độ này thì cũng không thể nhìn thấy khẩu hình [rơi lệ]]

Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn nếp gấp lưu lại trên cổ áo.

Phản ứng của Chu Dữ Bạch hơi chậm, hắn tốn một ít thời gian mới ý thức được bản thân vừa bị lừa.

Trách không được, khi nói chuyện còn cố ý bắt lấy cổ áo hắn, thì ra là vì tranh thủ lúc hắn không chuẩn bị thì chớp thời cơ dùng sức.

Lâm Hạng Bắc khống chế lực rất tốt, không hề đυ.ng tới hắn chút nào. Trừ bỏ cái áo sơmi hơi nhăn thì cũng không bị đυ.ng trúng chỗ nào.

Là do hắn sơ sót. Lâm Hạng Bắc nhìn thì thon gầy, nhưng từ ngày hợp tấu với nhau thì cũng nên hiểu rõ, lực bộc phát nhất thời của cậu không hề yếu chút nào.

Chu Dữ Bạch không giận mà còn cười, nheo mắt lại, bất động thanh sắc mà vuốt thẳng nếp gấp, nghiêng đầu nhìn Lâm Hạng Bắc ngồi ngay ngắn trên ghế đang đưa ánh mắt xin lỗi về phía này, hắn gằn từng chữ đầy lạnh lẽo: “À, phải không?”

Lâm Hạng Bắc cười, bình thản trần thuật: “Chỉ là chiến thuật trò chơi thôi.”

Hai người một ngồi một đứng, vị trí thay đổi trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt giao nhau ở giữa không trung.

Chu Dữ Bạch lạnh lùng nhìn chăm chú: Không nói quy tắc.

Lâm Hạng Bắc bình tĩnh nhìn lại: Binh bất yếm trá.

(Binh bất yếm trá: khi dùng binh, việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, nhằm giành lấy chiến thắng)

Hết thảy phát sinh trong thoáng chốc, các thành viên thậm chí còn không thấy rõ đã xảy ra cái gì, ghế đã đổi chủ.

Vạn Bách không khỏi ngồi thẳng lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy mà cũng được.”

Quyền Triết rút lui nhanh chóng bắt đầu rơi vào trầm tư, nhìn thế nào thì Lâm Hạng Bắc cũng không giống người có thể lực mạnh hơn đội trưởng. Rốt cuộc là hai người đã nói gì mới khiến Chu Dữ Bạch thả lỏng tâm thần?

Ở phương diện nào đó, Chu Dữ Bạch cùng Lâm Hạng Bắc có chút tương tự.

Ví dụ như đối với trò chơi đều khiến người ta nghiêm túc bất ngờ.

Trò chơi đoạt ghế này từng chơi vài lần, Chu Dữ Bạch làm người thủ hộ cái ghế như vua một phương, như Hắc Long bảo vệ ngai vàng lấp lánh.

Hắc Long bị đoạt đồ tất nhiên sẽ canh cánh trong lòng, ánh mắt không xê dịch, cũng không biết đang nhìn ngai vàng lấp lánh vừa bị mất hay nhìn người cướp đi ngai vàng.

[Chu Bạch: Tôi vậy mà lại thua trò chơi cá nhân, thua rồi, thua rồi [hét lớn.gif]]

[ZYB thật ngây thơ.]

[Tôi muốn xem họ làm bài test MBTI. Vào lúc hỏi đáp, câu hỏi của tôi không được chọn, bị bao phủ bởi mấy bình luận khác rồi huhuhu, đứa trẻ này còn có cơ hội nghe được đáp án không!]

[Nói thật, tôi cũng muốn xem, tôi cảm thấy đại lão cùng Chu Bạch có thể cùng một loại (tiên tri trước một chút, đừng có coi như tôi chưa nói gì)]

Người khiêu chiến Lâm Hạng Bắc là Cấp Húc Tích.

Giữa hai người có một loại từ trường rất kỳ quái, trong sự xa lạ lộ ra một chút dần dần quen thuộc với việc sống chung với đối phương, trong sự xấu hổ mang theo ít tôn trọng hài hòa với nhau.

Rất kỳ lạ, làm cho người ta muốn nhìn nhiều hơn.

Cấp Húc Tích đứng ở trước mặt Lâm Hạng Bắc, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, trong khoảng thời gian ngắn liền lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.

[A thousand year later.]

[Tôi đang xem kịch câm sao, hahahahaha, có độc.]

[JXX, anh làm sao vậy JXX, anh rất lạnh lùng, nhưng rõ ràng là anh nói không hề ít mà.]

[Không cần sợ, dũng cảm lên (đùa thôi)]

[Tối nay thật trầm lặng.]

[Húc Tích ca đang muốn niệm thần chú gì sao, dùng ánh mắt để làm LXB đứng lên à? [nghiêm túc.jpg]]

Nhân viên công tác không ngừng nhắc nhở: “Đã qua một nửa, chú ý thời gian.”

Biên Nam Nhất không biết lấy từ đâu ra một thanh cua và mấy hạt dưa, còn đưa cho Vạn Bách một nửa, buồn bực mà nghiêng đầu nhỏ nói: “Húc Tích ca ngủ luôn rồi sao, anh ấy rốt cuộc đang làm gì thế?”

Vạn Bách phối hợp, hạ giọng tiến sát lại cậu, khi Biên Nam Nhất đang dựng lỗ tai cố gắng nghe, anh xoa mái tóc vàng của cậu, cười tủm tỉm nói: “Anh không biết.”

Biên Nam Nhất: “...”

Vì sao cậu lại cảm thấy mình lại bị chơi nhỉ, thật đáng giận.

Cấp Húc Tích là một cái hũ nút, cũng là một anh trai lãnh khốc không hiểu kịch bản lắm.

Sau khi được nhân viên công tác nhắc nhở, anh bắt đầu đi vào con đường không bình thường, nghiêm túc tự hỏi một chút, đưa ra bảng giá: “Anh có đủ bộ ‘Harry Potter’ bản đặc biệt, còn có toàn bộ đồ lưu niệm mà em có thể tìm thấy trên thị trường.”

Có thể nhìn thấy thần sắc hơi giãy giụa của Cấp Húc Tích, cuối cùng anh vẫn nhịn đau, cắn răng hứa hẹn: “Anh có thể cho em chọn một cái, tặng em.”

Tay cầm hạt dưa của Biên Nam Nhất run đến thảm thương.

Em út: Quá hoang đường.

Anh trai à, trò chơi này không phải chơi như thế!

Vạn Bách im lặng mà ngửa ra sau, thể hiện sự tôn trọng: Khiến Cấp Húc Tích chủ động đưa ra đồ lưu niệm yêu thích, Lâm Bắc trâu bò thật.

[Hahahahahaha, JXX, anh đừng chọc em cười chết.]

[Thần tiên, mẹ nó, đồ lưu niệm trọn bộ HP...]

[Fan của nhóm này thật không dễ dàng, ai cũng có độc, hahahaha.]

[Đã biết đã biết, biết là anh có tình yêu sâu sắc với HP rồi, em tin tồi.]

Ngay khi các thành viên còn lại cho rằng Lâm Hạng Bắc sẽ lập tức cự tuyệt thì lại thấy Lâm Hạng Bắc không hề bật cười, ngược lại là thần sắc rất nghiêm túc, dò hỏi: “Có thể giới thiệu cho em một chút là có những gì không?”

Biên Nam Nhất: Quá mức hoang đường!

Bắc ca, anh thay đổi rồi, trò chơi đoạt ghế bị anh biến thành thị trường giao dịch rồi.

Cấp Húc Tích không cần nghĩ ngợi mà bắt đầu liệt kê: “Có rất nhiều loại Golden Snitch, còn có thể bay.”

“Anh có các hình dáng của Hedwig, còn thêm bộ l*иg sắt.”

“Chổi bay Nimbus của tôi còn mới nguyên.” Cấp Húc Tích tạm dừng một chút, “Nhưng đây là cái anh thích nhất, không thể cho em.”

Lâm Hạng Bắc gật đầu đồng ý.

[Phong cách dần dần kỳ lạ.]

[Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, có phải tôi quên mất cái gì đó không?]

[Tôi cũng thấy vậy, tôi cho rằng hơn phân nửa là có kịch bản.]

Khi fan thảo luận, nhân viên công tác đột nhiên lên tiếng: “Mười giây đếm ngược...”

Thanh âm của Cấp Húc Tích đột nhiên im bặt trong giọng nói đó: “...”

[Đúng rồi, chính là cái này!!!]

[Hahahahahaha, tôi hiểu rồi, thật sự hiểu rồi.]

Cáp Húc Tích hậu tri hậu giác ý thức được vấn đề, nhanh chóng nói: “Cho nên em chọn cái gì, thời gian không đủ.”

Lâm Hạng Bắc: “Em không chọn, em chỉ muốn hỏi một chút thôi.”

Cấp Húc Tích: “... Em không chọn thì vì sao lại hỏi anh, lãng phí thời gian cuối cùng.”

Lâm Hạng Bắc: “Chính vì thế nên em mới hỏi.”

Như vậy mới có thể kéo dài thời gian.

Cấp Húc Tích: “...”

Thanh âm kèm theo ý cười của nhân viên công tác truyền tới: “Hết giờ.”

Cấp Húc Tích mờ mịt đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn Lâm Hạng Bắc tràn ngập lên án.

Lâm Hạng Bắc nhìn Cấp Húc Tích, lộ ra nụ cười ôn hòa.

Chu Dữ Bạch ở một bên im lặng lắc đầu, không muốn đánh giá.

Bọn họ vẫn còn chưa hiểu hết Lâm Hạng Bắc.

[Tôi tuyên bố, tân Ma Vương ra đời.]

[Cấp Húc Tích: Em không thể đối xử với anh như vậy. Lâm Bắc: Em có thể. [đầu chó]]

[Mẹ nó, “Em có thể”, hahahahahaha.]

[Thật xin lỗi, tình huống kinh điển, dựa theo kịch bản, kế tiếp hẳn là hỏa táng tràng.]

[Kịch bản nơi thành thị quá thâm sâu, Húc Tích muốn về quê.]

[Quản lý mau tới kéo mấy kẻ bịa đặt đi, Húc Tích của chúng ta rõ ràng là lớn lên ở thủ đô.]

[Hãy thu nhận những linh hồn vụn vỡ sau khi bị tổn thương (đùa thôi)]

Thành viên cuối cùng còn lại chỉ có Vạn Bách. Nhưng mà bản thân Vạn Bách lại chậm chạp đứng dậy, cũng không cảm thấy chính mình có thể thắng.

Nếu đây là RPG game, giờ phút này anh hẳn là có thể thấy mấy cái danh hiệu hoặc hào quang ở trên đỉnh đầu Lâm Hạng Bắc...

[Trí tuệ hơn người]

[Ma Vương đánh bại Hắc Long]

[Nhan sắc hoàng kim tuyệt thế (buff vĩnh cửu)]

Vạn Bách: Tôi ngay cả kỵ sĩ diệt rồng còn không làm được, huống chi là khiêu chiến với Ma Vương.

Không phải đang làm khó tôi à.

Vì thế, ba phút kế tiếp có thể coi là trận đấu vô dụng nhất trong lịch sử chơi trò chơi của NebulaX.

Vạn Bách không nhanh không chậm mà đi đến trước mặt Lâm Hạng Bắc, hơi mỉm cười: “How are you?”

Lâm Hạng Bắc: “...”

[Nói nhảm ba phút, hahahahaha.]

[Đội trưởng Chu ở một bên chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng mà người này rõ ràng là siêu cường lại không chịu làm gì.]

(Chỉ hận rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được)

[Đại sư chơi xấu Vạn Bách, hahahaha, đề nghị xuất bản sách.]

Trò chơi cá nhân kết thúc bằng chiến thắng của Lâm Hạng Bắc.

Chơi trò chơi nhóm rồi cá nhân, thời gian trôi qua rất nhanh, hơn nữa còn thêm phân đoạn hỏi đáp nên đã qua gần hai giờ đồng hồ.

“Làm thêm một nội dung fan muốn nhìn nữa là phải tắt sóng livestream rồi!” Biên Nam Nhất xoa bụng của chính mình, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn: “Em có chút đói bụng, mọi người hẳn là cũng nên đi ăn cơm rồi nhỉ?”

[Tôi rất đói bụng, nhưng tôi lại luyến tiếc mọi người, huhuhuhuhu.]

[Không, tôi đang ăn thịt nướng rồi, hehehe, vừa ăn thịt nướng vừa xem livestream, rất vui sướиɠ!! Hy vọng vĩnh viễn không tắt livestream!!! Tôi có thể xem các thành viên livestream ăn uống, không cần phải đi, ở lại luôn đi huhuhu.]

[Livestream ăn uống! Livestream ăn uống! Livestream ăn uống!]

[Huhuhuhu, không thể vừa ăn cơm vừa livestream sao, trước kia tôi thường xuyên xem livestream của mấy nhóm, có thể chứng minh là ăn cơm rất tốt...]

[Không được, tôi rất luyến tiếc huhuhuhuhu, bảo bối à, cứ vừa ăn cơm vừa tán gẫu như vậy không được sao?]

[Được rồi được rồi, để bọn nhỏ đi ăn cơm đi, trước khi tắt livestream, tôi thực sự muốn xem các thành viên làm test MBTI! Hoặc là nếu đã làm rồi thì nói kết quả cũng được.]

[Được đó, test MBTI gần đây rất nổi tiếng, tôi là INFJ, hehe.]

[Lại nữa rồi, thật đáng giận, mấy chị em đang nói gì vậy, tôi bị ngắt mạng, cần giải thích.]

Biên Nam Nhất nhìn một vòng bình luận, phát hiện số lượng nói về MBTI là nhiều nhất, gật đầu nói: “Vậy để các thành viên làm test MBTI rồi kết thúc.”

Quyền Triết 2G không thích lướt mạng: “Em đang nói cái gì thế?”

Biên Nam Nhất nhanh chóng nói: “MBTI.”

Quyền Triết không nghe rõ: “MB cái gì I?”

Biên Nam Nhất: “MBTI.”

Quyền Triết xác nhận lại một lần: “Cái gì BTI?”

Biên Nam Nhất xù lông: “Quyền Triết đáng chết, anh nhất định là cố ý!”

Quyền Triết: “...”

Xem ra về sau nên ít đeo tai nghe hơn, anh thật sự quá oan ức.

[Năm 2022, tôi còn ở đây nghe cái này.]

[Hôm nay tôi thật sự cười đến đau bụng.]

[Thành công rồi, huhuhuhuhu, chăm chỉ không phụ lòng người, tuyệt vời!!]

Trong nhóm chỉ có Cấp Húc Tích cùng Quyền Triết không biết MBTI là cái gì. Bài test này chủ yếu được dùng để tìm hiểu tính cách trong công việc, lý luận đầu tiên xuất hiện vào năm 1913, thường dùng trong thông báo tuyển dụng của mấy xí nghiệp, bởi vậy Lâm Hạng Bắc cùng Chu Dữ Bạch đã biết từ sớm.

Chỉ là Lâm Hạng Bắc không hiểu vì sao cái này lại đột nhiên nổi tiếng.

MBTI căn cứ vào lý thuyết tâm lý học, có thể phán đoán tỷ lệ giữa lý tính và cảm tính, thiên về hướng nội hay hướng ngoại, cùng với tư duy logic và hình thức hành vi trong cuộc sống hàng ngày. Từ một trình độ nào đó mà nói, có thể chia ra nhiều nhân cách khác nhau.

Nhân viên công tác nhanh chóng tìm vấn đề liên quan đến cái này ở trên mạng, ra hiệu bảo Biên Nam Nhất chuẩn bị thật tốt, lúc nào cũng có thể bắt đầu.

[Đột nhiên khẩn trương.]

[Tôi đoán Chu Bạch và Lâm Bắc sẽ ra mấy loại có tỷ lệ tương đối thấp.]

[Tôi đoán rằng Tiểu Biên là ESFP...]

[Giống với hình tượng trên sân khấu sao, muốn phản bác nhưng lại hình như thật sự hơi giống.]

[Tiểu Biên thoạt nhìn giống như chính là như vậy, nói thế nào nhỉ, ví dụ như vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, tất cả cảm xúc từ đêm hôm trước là: Lại gặp được em.]

[Wow, thật sự rất có đạo lý, hahaha.]

[Tôi đang do dự Chu Bạch là INTJ hay ENTJ.]

Biên Nam Nhất đang giải thích cho Quyền Triết thì nhìn thấy một cái túi xuất hiện trước mặt mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Hạng Bắc không biết từ khi nào đã tranh thủ đi vào bếp, cầm lấy túi đồ ăn vặt Lý Nguyên mua tới đây.

Biên Nam Nhất thật sự cảm động.

Em út giống như cún con lông vàng, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Hạng Bắc, vươn tay tiếp nhận đồ ăn vặt: “Oa, anh tốt quá đi.”

Lâm Hạng Bắc xoa đầu em út.

[Fan only của Tiểu Biên có thấy ngọt không huhuhu.]

[Quả nhiên có thể tiến vào NX, cũng được các thành viên tiếp nhận thì không hề kém cỏi, huhu.]

[Thật sự quá tinh tế, có thể là sau khi nghe thấy đã ghi tạc trong lòng. Tôi tuyên bố, bản thân tôi từ hôm nay trở đi sẽ không bôi đen LXB nữa, trừ phi cậu ấy làm cái gì đó không tốt huhuhu.]

[Có mấy fan đừng quá ngốc bạch ngọt, hành động ở trước màn hình mà cũng tin được, không chừng là ủ mưu từ lâu...]

[Hừ, bản thân tôi nhìn thấy cái gì thì là cái đó, đơn giản một chút, cách suy nghĩ cũng giản lược lại.]

[Không phải tất cả mọi người đều tâm cơ như vậy có được không, tôi thấy là có mấy nhân tài bớt nghe mấy lời tẩy não lại, tranh thủ làm người bình thường đi, không cần cái gì cũng phân tích, tôi sẽ chân thành cảm ơn.]

[Dừng cãi nhau đi! Tôi muốn tập trung nghe mọi người trả lời câu hỏi...]

[Thực sự chờ mong, tôi không nhìn ra Chu Bạch cùng Lâm Bắc.]

Quyền Triết có Biên Nam Nhất hỗ trợ giải thích, Cấp Húc Tích vốn có thể hỏi Lâm Hạng Bắc ở bên cạnh, nhưng anh vẫn còn buồn bực vì vừa rồi bị Lâm Hạng Bắc lừa.

Cho nên khi Lâm Hạng Bắc dò hỏi mà nhìn về phía anh, Cấp Húc Tích chỉ quay đầu đi: “Anh đương nhiên biết.”

Lâm Hạng Bắc: “Được.”

Sau khi các thành viên chuẩn bị xong, nhân viên công tác hỏi câu đầu tiên: “Trước khi đi du lịch có chuẩn bị kế hoạch kỹ càng không?”