Chương 38

Trước khi bắt đầu với câu hỏi thứ hai, Trì Lộ Vân trước đó còn kiên nhẫn chờ đợi tại chỗ đã cất cánh mà hung hăng rơi xuống bể bơi, lúc này lại gian nan trở lại trên bờ.

Trong một góc bể bơi đã có một đại ca quay phim cõng bình dưỡng khí chờ đợi ở dưới nước, vô cùng chuyên nghiệp.

Bởi vậy đã quay lại được toàn bộ hành trình Trì Lộ Vân rơi xuống nước một cách hoàn mỹ.

Dùng tốc độ chậm là có thể nhìn thấy KB vốn dùng vẻ mặt lãnh khốc ngồi trên ghế lò xo, dưới tình huống còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp đã lập tức bị bắn bay.

Bậc thầy quản lý biểu cảm, tượng Phật bằng đá trong truyền thuyết, Trì Lộ Vân cuối cùng cũng dùng bước truyền thuyết của mình tại thời khắc này.

Sự thật chứng minh, biểu tình mơ hồ kinh ngạc của soái ca cũng khó tránh khỏi có chút buồn cười.

Đặc biệt là một khắc trước khi rơi xuống nước, Trì Lộ Vân theo bản năng mà giãy giụa trong không trung một chút, kết quả vẫn không thể tránh khỏi việc dùng tư thế “đập đầu xuống đất” mà rơi xuống nước.

Đứng giữa mấy nhân viên công tác, người đại diện của KB yên lặng rụt cổ, lặng lẽ lui về sau hai bước.

Sợ hãi.jpg.

Anh ta thật sự rất sợ Trì Lộ Vân quay xong tập này của chương trình sẽ cầm dao đuổi cùng gϊếŧ tận mình.

Người đại diện khẩn trương mà cầu nguyện trong lòng, hy vọng kế tiếp Lục Tri Canh có thể cố gắng hơn chút, đừng để Trì Lộ Vân thực sự sinh ra tâm tư muốn ám sát mình.

Anh ta tự mình an ủi mà nghĩ, quá đẹp trai dễ dàng có cảm giác xa cách, khí chất lưu manh của KB nói không chừng sẽ bị hiệu quả ngốc nghếch của chương trình này trung hòa một chút, còn có thể tăng thêm nhiều fan.

Đầu của Trì Lộ Vân nhô lên khỏi bể bơi, tóc bạc sau khi dính nước thì hoàn toàn dán sát vào đầu, giống như bộ lông bóng loáng của rái cá.

Kiểu tóc làm mất nửa giờ, chỉ cần một lần ngồi ghế lò xo đã hoàn toàn bị hủy.

Hắn rơi xuống quá mạnh đến mức có chút không mở được mắt, trồi dậy khỏi nước giơ tay lau mặt, lao thẳng về phía bờ, chống tay lên thành bể bơi mà lưu loát lên bờ.

Lục Tri Canh căn bản khoogn dám quay đầu lại nhìn Trì Lộ Vân, dàn cast nhìn trời nhìn đất, đều vô cùng ngượng ngùng.

Trì Lộ Vân mặt trầm như nước, lần nữa ngồi xuống ghế lò xo, hai chân dang ra, cánh tay đặt lên đầu gối, dáng người kia hoàn toàn giống một kẻ muốn báo thù trong phim điện ảnh.

Toàn thân hắn dính nước, lại lần nữa giơ tay lau mặt, đôi mắt có chút khô khốc mà dùng sức chớp chớp.

Ngoài dự đoán, tính tình của hắn còn khá tốt, bình tĩnh nói: “Lục lão sư, anh cố lên.”

Lục Tri Canh xuất phát từ áy náy, ngượng ngùng cười, nghe vậy thì thần sắc khẩn trương mà điên cuồng gật đầu: “Được!! Em yên tâm!!”

PD vô cùng mãn nguyện, tràn đầy tự tin hỏi câu thứ hai.

“Xin hỏi, nướ© ŧıểυ của mèo có dạ quang hay không?”

Lục Tri Canh: “... PD, anh có chấp niệm gì với động vật à?!”

Biên Nam Nhất nghe được câu hỏi như vậy thì đôi mắt mở ra rất to. Cậu nhìn Lâm Hạng Bắc, ánh mắt tràn ngập tín nhiệm cùng sùng bái, lắc đầu lẩm bẩm: “Một lần em sẽ cảm thấy kí©h thí©ɧ, chứ năm lần mười lần thì em có lẽ cũng không chịu nổi. Nếu không phải có Bắc ca, em quả thực xong rồi.”

NebulaX may mà có anh, cảm ơn anh, bốn mùa ấm áp,

Cho dù chỉ nhìn bóng dáng của Lâm Hạng Bắc, các đồng đội cũng có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở tràn ngập trí tuệ trên người cậu.

Bình tĩnh, đáng tin cậy, vững vàng, bình tĩnh, không gì là không biết.

Chỉ thấy Lâm Hạng Bắc nghe câu hỏi xong thì không hề có chút do dự, bàn tay vô cùng ổn định mà đặt bút viết.

Dứt khoát, lưu loát, liền mạch.

Hoàn toàn không giống với Lục Tri Canh, sầu đến mức bắt đầu cắn móng tay. Câu hỏi lúc trước rõ ràng không hề kỳ lạ như vậy, rốt cuộc hôm nay PD trúng gió gì vậy.

Anh lén lút nhìn về phía Văn Gia Hứa, thấp giọng nói: “Mau mau mau, giúp em đi, rốt cuộc là có phải dạ quang hay không?!”

Văn Gia Hứa lén lút mà xác nhận thử tầm mắt của PD, vẻ mặt vô cùng hoang mang, hạ giọng nói: “Anh nào biết được, anh cũng không phải biếи ŧɦái! Ai hơn nửa đêm quan sát nướ© ŧıểυ mèo có dạ quang hay không cơ chứ?!”

Diệp Lễ lộ ra biểu tình dù thương nhưng không giúp được gì, trầm trọng nói: “Thật sự không được thì chọn bừa một cái đi.”

Tốt xấu gì thì tỷ lệ chính xác cũng có 50%.

Trì Lộ Vân yên lặng ngồi thẳng tính chiến thuật, thần sắc căng chặt.

Hắn cảm thấy không quá ổn.

Hơn phân nửa là tiêu rồi.

Lục Tri Canh rất nỗ lực bình tĩnh phân tích. Vấn đề kỳ lạ như việc rắn hổ mang cắn đầu lưỡi của chính mình thì sẽ chết là đúng thì câu hỏi khiến người mơ hồ này hẳn cũng là đúng nhỉ?

PD: “Mời công bố bảng trả lời!”

Lâm Hạng Bắc tiện tay lật bảng lại, đối mặt với màn hình.

[Không]

PD: “...”

Đoán mò, đoán mò đúng không? Nhất định là đoán mò!

Trong khoảnh khắc Lục Tri Canh nhắm mặt lật bảng qua, tuyệt vọng mà nghe được âm thanh vật thể lao vυ"t qua không khí...

Trì Lộ Vân như một ngôi sao băng xẹt qua bên trên hồ bơi, khuấy động cho bể bơi dâng lên hàng ngàn ngọn sóng.

Người đại diện của KB: Sau ngày hôm nay có còn người nhớ rõ tôi không? Online chờ, rất cấp bách.

Tốc độ đi lên của KB vẫn rất nhanh, biểu tình rõ ràng là vẫn lãnh khốc như ngày thường, nhưng lại mơ hồ làm cho người ta cảm nhận được mấy chữ “Đây là chuyện người làm à” rất to ở trên mặt.

Lục Tri Canh: “... Em trai à, anh nợ em rất nhiều. Buổi tối anh mời em một bữa lớn.”

Trì Lộ Vân: “Không cần một bữa cơm, nhưng ít nhất cũng đúng một câu đi, anh trai.”

Lục Tri Canh bởi vì không thể bảo đảm tiếp theo sẽ là câu hỏi kỳ quái gì nữa, trong lúc nhất thời sợ bản thân không làm được, không dám lên tiếng.

“...”

Lần đầu tiên trong đời Trì Lộ Vân cũng cảm nhận được hai mắt tối sầm là loại cảm giác gì.

Hắn giơ tay che mắt, không muốn nói chuyện.

Biên Nam Nhất nghe đoạn đối thoại này, nghĩ thầm quá thảm, quá thảm, thật là làm người ta rơi lệ.

Cậu nhìn Lâm Hạng Bắc thả lỏng mà di chuyển bút lông trong tay, cái bút thon dài theo ngón tay mà xoay tròn, nhanh như là hư ảnh.

Đại lão, đúng là đại lão. Lần đầu tiên Biên Nam Nhất cảm nhận sâu sắc được cảm giác vô cùng an tâm mà học thần mang lại, còn có mị lực khiến người ta không chủ động được mà muốn lại gần.

Bắc ca, vĩnh viễn là Thần.

Trong mắt PD là sự quật cường như thiêu như đốt: “Xin hỏi, có phải bật lửa được phát minh sớm hơn diêm không?”

Bút trong tay Lâm Hạng Bắc nhẹ nhàng mà dạo qua một vòng, khi lần nữa đặt tay xuống, cậu bình tĩnh cúi đầu, không chút do dự viết ra đáp án.

PD: ... Thần sắc bày mưu lập kế quen thuộc này, dường như đã biết trước được kết quả.

Lục Tri Canh rốt cuộc cũng biết một câu.

Anh còn kích động hơn cả trúng giải thưởng lớn, cao giọng nhảy nhót tại chỗ: “Anh biết anh biết, cái này anh thực sự biết.”

Trì Lộ Vân ngửa ra sau nhìn trời, nghĩ thầm, chỉ mong là vậy.

PD: “Mời công bố đáp án.”

Hai người đồng thời lật bảng qua, đáp án lần đầu tiên thống nhất, đều là [Đúng].

Trì Lộ Vân đang chờ đợi mở mắt ra, cảnh giác mà nhìn PD, cho đến khi anh gật đầu tỏ vẻ trả lời chính xác, biểu tình của hắn còn có chút hoảng hốt.

Lục Tri Canh thật sự trả lời đúng, hắn vậy mà lại có chút phản ứng không kịp, xem như PTSD.

PD nhịn không được mà hỏi một câu: “Hai người biết thời gian phát minh là khi nào không?”

Anh hỏi “hai người”, nhưng lại nhìn Lâm Hạng Bắc.

Vì vậy Lâm Hạng Bắc trả lời: “Thời gian phát minh của bật lửa là vào đầu thế kỷ 16, que diêm xuất hiện vào cuối thế kỷ 18.”

Nhân viên công tác ở hiện trường đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên, đây là lần đầu nghe nói.

Lâm Hạng Bắc vậy mà không phải đoán bừa, mà là thật sự biết.

PD hoảng hốt đặt câu hỏi: “Cậu biết những điều này từ chỗ nào?”

Lâm Hạng Bắc đơn giản nói: “Ngày thường tôi thích đọc sách, các loại sách khác nhau, không có một phương hướng riêng biệt nào.”

PD lẩm bẩm: “... Nhưng xem qua cũng rất khó nhớ rõ ràng như vậy mà?”

Lâm Hạng Bắc cười nhạt, nói: “Trí nhớ của tôi tương đối tốt. Khi còn nhỏ đọc sách cũng đều nhớ rõ. Một năm 365 ngày, năm nay tôi 19 tuổi, cho nên kiến thức tích góp được tương đối nhiều.”

PD: “...”

Tại sao một câu trả lời bình thường như vậy lại hơi lộ ra sự khoe khoang đầy khéo léo chứ.

Học bá thật sự là một giống loài khó có thể cảm nhận giống như bản thân mình.

Nhưng anh vẫn cảm thấy Lâm Hạng Bắc không nhất định sẽ biết toàn bộ câu hỏi.

Còn ba câu nữa, còn cơ hội.

Vì để gia tăng độ khó, PD kêu người phụ trách ekip lập tức sửa phương thức trả lời câu hỏi. Vốn chỉ cần trả lời “đúng” hoặc “không”, nhưng PD muốn tăng độ khó thêm một bậc: “Mời kể ra hai loại động vật không thể nôn mửa.”

Lục Tri Canh: “... ???”

PD, thừa nhận đi, có phải anh có thù oán với tôi không, hoặc là có thù oán với Trì Lộ Vân.

Trì Lộ Vân vừa rồi không rơi xuống nước, còn chưa kịp vui vẻ đã thấy được kết cục tiếp theo.

Hắn cảm thấy vận khí của bản thân hôm nay có chút không ổn.

Nhưng mà nói thật, vận khí của Trì Lộ Vân vẫn luôn không tốt lắm. Hắn ký hợp đồng với một công ty có những điều khoản khắt khe, không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng trên trời, chỉ có thể một mình kéo cả cái sân bay, toàn bộ công ty đều đè lên người hắn hút máu.

Nhưng có lẽ là tuy gặp nhiều chuyện suy sụp không vui, sự nghiệp thì lại thuận buồm xuôi góp, người lợi dụng hắn không ít, người thích hắn lại càng nhiều.

Cho nên tâm thái của Trì Lộ Vân vẫn luôn không tồi.

Vì thế Trì Lộ Vân thả lỏng lại: “Lục lão sư, đoán bừa đi.”

Lục Tri Canh: “... Anh trai thật sự sẽ mời em một bữa lớn.”

Lâm Hạng Bắc cúi đầu an tĩnh viết xong đáp án. Khoa chân múa tay hơi nhiều, thời gian lại sung túc, cậu viết không nhanh không chậm.

Thậm chí còn rất tinh tế.

Biên Nam Nhất khẩn trương mà thăm dò cái bảng, nhưng nhìn không rõ lắm, vì thế dứt khoát quan sát biểu tình của Chu Dữ Bạch. Chu Dữ Bạch vẫn luôn ngồi phía sau Lâm Hạng Bắc xem cậu viết gì, biểu tình thả lỏng, hẳn là không sai.

PD: “Mời công bố câu trả lời.”

Anh ngừng thở nhìn về phía bảng của Lâm Hạng Bắc: [chuột, ngựa]

PD: “...”

Cái này không khoa học, sao cậu ngay cả cái này cũng biết!

Còn về phần Lục Tri Canh, người phụ trách khống chế ghế lò xo cũng đã công bố đáp án rồi.

Lần này Trì Lộ Vân phi thường bình tĩnh mà bị đẩy lùi ra ngoài, cả khuôn mặt đều viết chữ an nhiên.

Biên Nam Nhất: Đây là dần dần thành quen trong truyền thuyết sao.

Phân đoạn này đã định sẵn là thời khắc phong quang của Lâm Hạng Bắc rồi.

Kỳ thật so về số câu trả lời đúng thì Lâm Hạng Bắc đã thắng rồi.

Chỉ là PD có chấp niệm thăm dò cực hạn của nhân loại, xuất phát từ tâm tư riêng, hỏi đủ mười câu hỏi.

Nếu đây là thế giới trò chơi, không chừng còn có thể liên tiếp nghe thấy âm thanh nhắc nhở tràn ngập tình cảm mãnh liệt vang lên...

Thức tỉnh, thời khắc gϊếŧ chóc.

Pental kill (tuyệt thế năm mạng liên tiếp).

Unstoppable (không người nào có thể kháng cự).

Godlike (Quét ngang ngàn quân).

Legendary (Thiên hạ vô song).

Trong đầu PD quanh quẩn bốn chữ to: Ngài là siêu thần.

Câu hỏi cuối cùng, Lâm Hạng Bắc đã trả lời xong, máy quay ghi lại đáp án, vẫn là chính xác, nhưng cậu không công bố, lựa chọn từ bỏ trả lời.

Biên Nam Nhất lộ vẻ mặt hưng phấn, nín thở chuẩn bị, sau đó người quay phim thu lại được cảnh tượng kỳ quái nhất trong lịch sử trò chơi của “Cuộc chiến truy đuổi bảng tên”...

Biên Nam Nhất vậy mà lại cười hahaha bay ra ngoài, quả thực là như mấy kẻ tinh thần biếи ŧɦái trong phim điện ảnh.

Trước khi rơi xuống nước cậu đã cố ý gội sạch đầu, bởi vậy thuốc nhuộm cũng không hề loang ra làm bẩn hồ bơi.

Đại ca chuyên môn phụ trách quay Biên Nam Nhất cõng bình dưỡng khí ngồi dưới hồ bơi đợi nửa ngày: Niềm vui sướиɠ của tôi, bùm một cái, lại mất rồi.

Cái này hợp lý sao?

Biên Nam Nhất giống như một chú cún lông vàng thỏa mãn vui sướиɠ, thoải mái bơi trở về bờ.

Trước khi lên bờ, cậu cười xấu xa với Quyền Triết một chút, ngay trước khi Quyền Triết cảm thấy có chuyện không ổn, một cánh tay từ bể bơi thò lên mà kéo anh xuống nước.

Quyền Triết không kịp phòng ngừa mà bị kéo vào bể bơi như gà rớt vào nồi canh: “...”

Biên Nam Nhất, con mẹ em!

Chu Dữ Bạch nhận lấy khăn tắm nhân viên công tác đưa đến, ngắm rất chuẩn mà ném lên đầu Biên Nam Nhất cùng Quyền Triết: “Lau đi.”

Lâm Hạng Bắc thần sắc bình thản mà thu hồi bút, nhưng mà mấy phút ngắn ngủi kia đã khiến cho năm người của dàn cast cùng nhân viên công tác lộ ra thần sắc sùng bái, nhìn chăm chú thật lâu.

Rating tập này thật sự ổn rồi.

Hiệu quả chương trình quả thực nổ cực mạnh. Điều duy nhất đang lo lắng chính là, có lẽ người xem sẽ hiểu lầm đây là kịch bản có sẵn của chương trình.

Dù sao thì rất khó có thể nhìn thấy người lợi hại như Lâm Hạng Bắc. Trong lịch sử quay chụp của “Cuộc chiến truy đuổi hàng hiệu”, chưa từng có kỷ lục nào lợi hại hơn Lâm Hạng Bắc.

Toàn thắng, phỏng chừng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

(Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy)

Cái này có nghĩa là Lâm Hạng Bắc sẽ trở thành truyền thuyết của trò chơi này, mỗi khi trong chương trình lại lần nữa tổ chức trò chơi này thì sẽ không thể tránh được việc nghĩ đến cậu.

Nhưng mà PD hoàn toàn không dự đoán được, chấn động còn chưa dừng lại.

Sau khi Lâm Hạng Bắc thuần thục mà kết thúc cuộc chiến, Chu Dữ Bạch đại diện NebulaX phụ trách trả lời câu hỏi.

Cấp Húc Tích thay thế Biên Nam Nhất, ngồi xuống vị trí ghế lò xo.

Anh rất bình tĩnh nhàn nhã chờ đợi, cảm thấy bản thân hẳn là chỉ đi ngang sân khấu thôi.

Dàn cast thật sự không hiểu biết về nhóm của bọn họ.

Trước khi Lâm Hạng Bắc gia nhập NebulaX, người vẫn luôn một mình thống trị phần hỏi đáp này chính là đội trưởng Chu Dữ Bạch.

Chà, cũng luôn thắng, thật ngại quá.

Theo lý thuyết, vào lúc này Chu Dữ Bạch hẳn là nên chừa chút mặt mũi cho dàn cast, cố ý sai vài câu, để đối phương thắng một ván.

Nhưng phải làm sao bây giờ, Chu Dữ Bạch chỉ thích thắng.

PD còn không biết hai người đang thấp giọng nói chuyện trước mắt kia sẽ mang đến cho mình trải nghiệm như thế nào.

Nhìn đối phương vò đầu bứt tai, không thể nghĩ ra câu trả lời là niềm vui của người ra đề.

Nhưng mà đối diện với hai cái bug Lâm Hạng Bắc cùng Chu Dữ Bạch này, thật giống như từ thợ săn biến thành con mồi, vui sướиɠ thực sự bị ép sạch, một giọt cũng không thừa lại.

PD còn chưa đủ tang thương bắt đầu vực dậy tinh thần, một lần nữa có động lực đọc đề: “Dữ Bạch à, câu hỏi hôm nay có chút khó.”

Chu Dữ Bạch: “Không sao.”

PD: Tôi rất thích mấy nhãi con ngây thơ thế này.

Cấp Húc Tích vuốt cằm, nhìn thần sắc chờ mong trên mặt PD thì vô cùng khó hiểu.

PD có phải có hiểu lầm gì đó với đội trưởng của bọn họ không?