Chương 39

Dàn cast vô cùng thận trọng mà thảo luận nửa ngày, rốt cuộc là phải phái ai lên, Dù sao thì ba ván thắng hai, giờ đã thua một ván, tổng tỷ số không thể là 3-0.

Sỉ nhục, quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất từ xưa tới nay của dàn cast chương trình.

Thời khắc mấu chốt, phú bà Kim Dao đứng dậy ra trận, ném áo khoác lông chồn cho Văn Gia Hứa, bẻ đốt ngón tay: “Giúp em cầm một lát, em tới.”

Văn Gia Hứa nhanh chóng tiếp nhận, sắc mặt thâm trầm: “Dựa hết vào em.”

Tất nhiên không có khả năng để đại ca Ngụy Tri Ngôn ngồi trên ghế lò xo, bởi vậy nhiệm vụ lần này liền giao cho Diệp Lễ.

Lâm Hạng Bắc đưa bảng trả lời trong tay cho Chu Dữ Bạch, thành công rút lui, ngồi xuống bên cạnh bể bơi xem chiến, nhận được sự khen ngợi như anh hùng của đồng đội.

Vạn Bách tươi cười thảnh thơi: “Anh biết ngay Tiểu Bắc sẽ không làm anh thất vọng mà.”

“Nếu không có A Bắc, chỉ bằng Biên Nam Nhất ở đây thì đội chúng ta sợ là xong rồi.” Quyền Triết đắp khăn tắm ở trên đầu, đối với chuyện bị Biên Nam Nhất kéo xuống nước này, hiển nhiên là đã mang thù.

Biên Nam Nhất vui sướиɠ mà đưa lưng về phía màn hình, ngồi bên bể bơi, chân đặt trong hồ nước đưa qua đưa lại, nửa người trên giống như cái cây bị lệch vậy, dùng sức vỗ vỗ tai trái cho nước bên trong ra hết: “Hừ, giả thiết không có thật, bác bỏ.”

Cấp Húc Tích không nói chuyện, chỉ là nhìn Lâm Hạng Bắc nở nụ cười nhẹ.

PD: “Phía dưới bắt đầu trả lời câu hỏi.”

“Xin hỏi, trái tim của tôm nằm ở nơi nào? Mời trả lời.”

Kim Dao có vẻ bình tĩnh hơn Lục Tri Canh nhiều, vào thời khắc mấu chốt sẽ tận lực suy nghĩ rõ ràng, mà không phải là mù quáng sốt ruột lãng phí thời gian.

Không biết thì cũng có thể dùng biện pháp loại trừ.

Toàn thân con tôm từ trên xuống dưới vừa xem là hiểu ngay, bởi vì thường xuyên ăn, cho nên cũng có thể xác định trên thân con tôm không có.

Kỳ thật cô không biết, nhưng vẫn rất nhanh viết đáp án xuống bảng.

Chu Dữ Bạch đã sớm trả lời xong, các đồng đội ăn dưa đều rất an nhàn, hoàn toàn có 100% tín nhiệm đối với đội trưởng của bọn họ.

Biên Nam Nhất xuất phát từ sự tò mò thuần túy mà ghé sát vào Lâm Hạng Bắc, lén lút hỏi thăm: “Anh, ở đâu vậy? Em thường ăn tôm, nhưng căn bản không nhìn thấy trái tim.”

Vì để phòng ngừa đội đối phương nghe lén, Biên Nam Nhất thực cảnh giác mà xác nhận một vòng mới đặt câu hỏi.

Lâm Hạng Bắc rất phối hợp mà dùng tay che miệng, ngắn gọn nói: “Ở phần đầu.”

Biên Nam Nhất: “... Hả??”

PD vì để tăng độ khó, tìm lại sự thú vị cho câu hỏi nên đã thăng cấp câu hỏi vốn chỉ cần trả lời “đúng” hoặc “không” thành câu hỏi có vô số lựa chọn.

Không ngờ tới vẫn không thể ngăn cản “thí sinh lần này” lại.

So sánh với nét bút tuấn tú ngay ngắn của Lâm Hạng Bắc thì chữ của Chu Dữ Bạch như rồng bay phượng múa, chiếm toàn bộ không gian bảng.

[Phần đầu]

Sau khi công bố, cắt nối biên tập sẽ chú ý tới đoạn nhỏ giọng nói chuyện giữa Lâm Hạng Bắc và Biên Nam Nhất, cắt đoạn trả lời ngắn của cậu ra ghép cùng lúc với khi Chu Dữ Bạch công bố đáp án...

Hai đại não của NebulaX vô cùng ăn ý.

PD: “... Chà, xem ra NebulaX của chúng ta thật sự có rất nhiều người che giấu năng lực.”

Kim Dao thực sự mạnh hơn Lục Tri Canh một chút, câu đầu tiên đoán mò nhưng lại đúng, viết là [não]

Tuy rằng không quá chính xác, nhưng vì để kéo lại hy vọng cho dàn cast, chương trình vẫn tính cho bọn họ trả lời đúng.

Văn Gia Hứa chỉ hận không thể kéo một cái biểu ngữ đến cổ vũ Kim Dao: “Phú bà, anh yêu em.”

Kim Dao mỉm cười một chút, sau đó ho khan một tiếng, nghiêm túc nghe câu hỏi.

PD: “Xin hỏi, một tờ giấy, nhiều nhất có thể gấp làm đôi bao nhiêu lần?”

Vấn đề này, kỳ thật đa số các khách mời ở đây đều có chút ấn tượng, giống như đã nghe qua ở đâu rồi.

Nhưng muốn trả lời cụ thể là bao nhiêu lần thì trong lúc nhất thời lại không quá xác định.

Biên Nam Nhất lại lần nữa cảm giác được sự sợ hãi khi bị kỳ thi cuối kỳ chi phối, rõ ràng là có ấn tượng, tuyệt đối đã nghe qua, nhưng dường như 5, 6, 7, 8 hay 9 đều có khả năng.

Nếu sau khi công bố, người xem lựa chọn xem bằng thị giác của Lâm Hạng Bắc hoặc Chu Dữ Bạch thì đại khái sẽ cảm nhận được một lại kɧoáı ©ảʍ không giống bình thường.

Lần này Chu Dữ Bạch không dùng tới một giây đã viết xong.

Dứt khoát lưu loát, cũng không cần suy nghĩ.

Thật sự khiến người ta khao khát.

Dàn cast đã thuộc dạng lão luyện trong mấy chương trình tạp kỹ, tất nhiên không có khả năng sẽ luôn làm theo quy tắc. Khi Kim Dao đang nỗ lực nhớ lại, Văn Gia Hứa rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm về phía Chu Dữ Bạch, giống như một thí sinh gian lận, dùng hết sức để quan sát tư thế đặt bút của Chu Dữ Bạch.

Nét chữ nối liền, không tách ra, chỉ có một nét, đường bút còn hơi đi xuống.

Văn Gia Hứa: Không phải 3, 7 thì chính là 9.

Anh yên lặng thử viết lại trong lòng bàn tay mình, lén lút ghé sát vào Kim Dao nhắc nhở: “Chín, nhất định là chín.”

Mắt PD rất tinh, giống như thầy giám thị trong trường cao trung vậy: “Văn Gia Hứa, cảnh cáo lần một, còn như vậy thì trực tiếp bị bắn bay.”

Diệp Lễ suýt chút nữa bị hại: “... Hiện tại đổi người còn kịp không?”

Kim Dao hơi do dự một chút, bất chấp mà ghi 9.

PD: “Mời đưa ra đáp án.”

Chu Dữ Bạch quay bảng lại: [9]

Trong toàn bộ quá trình trả lời, thần sắc giữa mày Chu Dữ Bạch tuy rằng nhàn nhạt, nhưng Lâm Hạng Bắc có thể mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của hắn rất nhẹ nhàng.

Tâm tình khá vui sướиɠ.

Đôi khi Lâm Hạng Bắc cảm thấy, Chu Dữ Bạc là kiểu khi có được hoa hồng nhỏ sẽ trịnh trọng mà dán lên tường làm kỷ niệm.

Từ câu thứ ba, Kim Dao rốt cuộc cũng đáp sai một câu.

Lúc PD đọc đề có chút muốn cười, nghiêm trang nói: “Xin hỏi, heo có thể ngẩng đầu ngắm sao không?”

Kim Dao chậm rãi mọc lên một dấu chấm hỏi.

Mẹ nó, rốt cuộc là chương trình lấy đâu ra mấy câu hỏi thần kỳ như vậy chứ!!

Thật sự tò mò, Biên Nam Nhất hứng thú bừng bừng mà quay đầu ngóng chờ nhìn về phía Lâm Hạng Bắc, dùng ánh mắt để biểu lộ khát vọng ham muốn học hỏi.

Lâm Hạng Bắc chú ý tới Văn Gia Hứa không màng sự cảnh cáo của PD, lại lần nữa nhìn về phía bên này, còn thuận tiện nhìn chằm chằm vào cậu.

Vì thế Lâm Hạng Bắc suy nghĩ, mở lòng bàn tay của Biên Nam Nhất ra, che lại không cho Văn Gia Hứa nhìn thấy, chậm rãi vẽ một dấu X lên đó.

PD: “Mời đưa ra đáp án.”

Anh mất mát phát hiện, Chu Dữ Bạch vậy mà lại đúng rồi.

PD: “... Có thể nói xem vì sao không? Sao heo lại không có khả năng ngắm sao?”

Chu Dữ Bạch nhìn ánh mắt của PD, càng tỏ ra không thể có loại giả thiết này, lời ít mà ý nhiều: “Xương cổ của heo thẳng, chỉ có thể nhìn về phía trước.”

Diệp Lễ không nhìn thấy bảng nên chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại đột nhiên bị đẩy lùi ra ngoài, làm một đường cong trên không trung rồi trậm trọng mà đập vào mặt nước.

Nhân viên công tác: “... Xin lỗi, nghe đội trưởng Chu nói chuyện đến thất thần, chậm một bước.”

Diệp Lễ thất thần, gian nan chống tay và chân lên cạnh bể bơi mà bò lên trên, mệt đến mức thở hồng hộc, tạo thành hình ảnh hoàn toàn đối lập với hai idol nhanh nhẹn: “... Tiểu Lưu, tôi cùng cậu quen biết hơn hai năm, sao cậu lại chưa từng nghe tôi nói chuyện chuyên chú như vậy chứ?”

Nhân viên công tác trầm mặc trong chốc lát, dùng cái bảng chặn mặt, ho khan một tiếng rồi mới nghiêm mặt nói: “Lão Diệp, tôi cùng cậu quen biết hơn hai năm, tôi và Marilyn Monroe cùng đứng trước mặt cậu thì cậu xem ai?”

Diệp Lễ: “...”

Toàn bộ nhân viên công tác ở hiện trường đều buồn cười.

Chu Dữ Bạch đột nhiên bị nhân viên công tác so sánh với Marilyn Monroe: “...”

Chu Dữ Bạch mặt không biểu tình: Hình như nên cảm ơn, nhưng cũng không phải hoàn toàn vui vẻ.

Lâm Hạng Bắc cúi đầu, lông mi che đi ý cười tràn ngập đáy mắt.

Bả vai của PD run run, nghiêm túc nói: “Khụ, câu hỏi tiếp theo.”

“Xin hỏi, có phải khi không gian càng đen thì số lần mèo bài tiết nướ© ŧıểυ sẽ càng nhiều không?”

Lục Tri Canh buột miệng thốt ra, trên mặt sắp phát điên rồi: “Ekip chương trình có phải có độc không, rốt cuộc là có chấp niệm gì với nướ© ŧıểυ của mèo vậy!!!”

Kim Dao hít sâu một hơi, muốn kéo nhân viên công tác phụ trách đặt câu hỏi ra chất vấn xem đối phương có thù gì với nướ© ŧıểυ mèo.

Biên Nam Nhất cười đến không khống chế được.

Lâm Hạng Bắc nhớ tới avatar của Chu Dữ Bạch là một con chó Alaska, chọc chọc Biên Nam Nhất, thấp giọng hỏi: “Anh ấy có từng nuôi mèo không?”

Biên Nam Nhất không chút do dự mà quyết đoán lắc đầu: “Không, em từng đến nhà Dữ Bạch ca, anh ấy chỉ nuôi chó, là kiểu cực kỳ thích chó.”

Vấn đề này chỉ có thể khảo nghiệm Chu Dữ Bạch có từng đọc hay không, bởi vì bản thân hắn không có kinh nghiệm nuôi mèo.

Chu Dữ Bạch hiếm khi mà dừng ngòi bút một chút.

Hắn thật sự là không có chút hiểu biết gì về mèo.

Nhưng mà cũng may, đây là kiểu câu hỏi chỉ có hai đáp án.

Ngay khi Chu Dữ Bạch muốn đoán bừa một cái, hắn đột nhiên cảm giác được sau lưng có hơi ngứa.

Có một đầu ngón tay dừng trên lưng hắn, nhanh chóng vẽ một vòng tròn.

Sau lưng ít nhiều gì cũng khá mẫn cảm, cho dù cách một lớp vải, Chu Dữ Bạch vẫn vô thức căng chặt cơ bắp một chút. Sau đó, hắn rất nhanh đã thả lỏng lại, ý thức được đối phương đang vẽ một dấu O.

O có nghĩa là chính xác.

Ngòi bút của Chu Dữ Bạch không hề tạm dừng, không chút do dự mà nhanh chóng viết chữ “đúng”.

Sự tương tác nhỏ này chỉ kéo dài khoảng hai giây, trừ bỏ người quay phim riêng của từng người thì mấy nhân viên công tác cùng đội đối thủ đều không chú ý tới.

Chỉ có một cái màn hình thu được đúng sự thật, nhưng người quay phim chỉ phụ trách quay chụp, lưu lại những hình ảnh có thể sử dụng khi cắt nối biên tập nên sẽ không mở miệng phá hư hay nhúng tay vào trò chơi.

Bởi vậy PD còn tưởng rằng Chu Dữ Bạch trả lời đúng câu này cũng là vì hắn biết đáp án.

Lâm Hạng Bắc bất động thanh sắc mà thu hồi tay, thật ra các đồng đội đều thấy, nhưng sẽ không ai ngốc đến mức vạch trần người của mình.

Chu Dữ Bạch quay đầu lại, hắn biết Lâm Hạng Bắc ngồi phía sau mình.

Hắn cúi đầu, Lâm Hạng Bắc ôm đầu gối, khi ngẩng đầu lên nhìn hắn thì nở nụ cười nhạt.

Chu Dữ Bạch thu hồi tầm mắt, ngòi bút vô thức mà gõ hai cái lên bảng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

PD: “Xin hỏi, vịt có thuộc về nhóm động vật khi kêu sẽ không có tiếng vang không?”

Chu Dữu Bạch biết đáp án, nhưng không biết vì sao hắn lại tạm dừng một chút, ngay khi ý thức được thì vội vàng viết chữ “đúng” xuống.

Lâm Hạng Bắc thấy hắn động bút thì biết Chu Dữ Bạch đã nắm chắc, không giơ tay lên nữa.

Phân đoạn trả lời câu hỏi rất nhanh đã kết thúc, Chu Dữ Bạch đạt được hạng nhất trong lịch sử trò chơi này, cùng với Lâm Hạng Bắc được lưu truyền trong lịch sử của “Cuộc chiến truy đuổi bảng tên”.

PD rầu rĩ không vui mà thở dài, thực sự bị khí thế xuất chúng này đả kích rồi. Nhưng mà anh rất nhanh đã điều tiết trạng thái xong, an ủi dàn cast đang hoài nghi nhân sinh: “Không sao, trận quyết chiến cuối cùng mới là trọng điểm!”

Trò chơi lần này, NebulaX lại lần nữa cướp đi vòng nguyệt quế, nhận được thêm 200 tệ tài chính, tổng cộng 598 tệ.

PD rốt cuộc cũng tỉnh táo tinh thần: “Mọi người đừng quên, mỗi một vòng, kẻ nằm vùng đều phải hoàn thành một động tác chỉ định, có ấn tượng không?”

Hiện trường kêu rên, trò chơi này quá tác động tinh thần, quá mức khẩn trương, khiến việc đề phòng đồng đội giở trò bị lãng quên.

Chu Dữ Bạch không nhớ rõ Lâm Hạng Bắc từng làm động tác đặc biệt gì, nghĩ thầm hẳn là nhiệm vụ đã thất bại.

Chương trình lại lần nữa phát manh mối có liên quan đến kẻ nằm vùng cho hai đội.

Manh mối mà NebulaX nhận được ở giai đoạn này đã càng rõ ràng hơn: Hai mươi tuổi trở lên.

Thần sắc của Chu Dữ Bạch hoảng hốt, hoàn toàn loại trừ Lâm Hạng Bắc khỏi danh sách tình nghi.

Cậu còn chưa đến.

Biên Nam Nhất vui vẻ mà chụp lấy bả vai của Lâm Hạng Bắc, cảnh giác nhìn về phía Quyền Triết: “Em thấy anh rất khả nghi.”

Quyền Triết: “... Trừ bỏ em cùng A Bắc thì đều hai mươi trở lên, sao có thể biết được là anh?”

Thảo luận tạm thời không ra kết quả, việc ghi hình cũng tạm dừng để giành thời gian cho dàn cast cùng khách mới nghỉ ngơi ăn cơm chiều. Dù sao thì một ngày này chạy qua chạy lại cũng tiêu hao không ít thể lực.

Cuộc chiến truy đuổi bảng tên cuối cùng phỏng chừng phải quay đến nửa đêm, dựa theo kinh nghiệm những tập trước, một đêm đại khái có thể chạy đến mấy vạn bước, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức một chút. Cho dù chỉ nghỉ một giờ thì vẫn dùng được.

Màn đêm buông xuống, rốt cuộc cũng đã đi tới phân đoạn xé bảng tên cuối cùng.

Địa điểm là một trung tâm thương mại cỡ lớn ở thành phố S, sau 9 giờ rưỡi tối thì đã dừng việc buôn bán, được chương trình đặt chỗ trước làm nơi truy đuổi.

Trung tâm thương mại này tổng cộng có sáu tầng.

Trước khi các thành viên xuống xe đã làm theo chỉ thị của nhân viên công tác, đeo bịt mắt màu đen vào trước.

Lâm Hạng Bắc không quá thích ứng với thị giác đen như mực, thiên tính của con người sẽ bởi vậy mà mất đi cảm giác an toàn. Nhưng cậu nhìn qua rất bình tĩnh, vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi nhân viên công tác lần lượt đón người.

Cậu có thể cảm giác được vị trí bên cạnh mình trống không, Chu Dữ Bạch đã được nhân viên đỡ xuống xe rồi, sau đó cũng rất nhanh có người cầm lấy cánh tay cậu, thanh âm xa lạ truyền đến: “Xin mời đi theo tôi, chú ý dưới chân.”

Lâm Hạng Bắc khẽ gật đầu, sờ soạng mà đứng lên.

“Cẩn thận bậc thang.”

Lâm Hạng Bắc dần dần có thể nghe thấy tiếng thang cuốn, nhân viên công tác dẫn cậu đi ngang qua thang cuốn, ngay sau đó rẽ trái rồi lại rẽ phải, có thanh âm cửa thang máy mở ra.

Nếu nhân viên công tác có thể biết được Lâm Hạng Bắc suy nghĩ cái gì thì có lẽ sẽ chấn động.

Nếu cẩn thận quan sát thì có lẽ sẽ phát hiện, mỗi một bước đi của Lâm Hạng Bắc đều được không chế rất chính xác trong một phạm vi không sai biệt mấy.

Cho dù không nhất định có ý nghĩa gì, nhưng khi Lâm Hạng Bắc rảnh rỗi không có việc gì thì luôn nhớ kỹ số bước bản thân đi, phương hướng di chuyển, những con đường bản thân đã đi qua, cậu đều có khái niệm đại khái.

Thật giống như ở trong đầu đã có một bản đồ mô phỏng chưa hoàn chỉnh.

Không mất bao lâu để đi đến nơi, Lâm Hạng Bắc được đối phương đỡ xuống ngồi ở một cái ghế sô pha nhỏ.

Lâm Hạng Bắc an tĩnh ngẩng đầu, lễ phép dò hỏi: “Có thể tháo bịt mắt ra không?”

Nhân viên công tác: “Hãy kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi mọi người vào chỗ thì sẽ có loa của trung tâm thương mại sẽ phát thông báo.”

Lâm Hạng Bắc gật đầu: “Được, cảm ơn.”

Nhân viên công tác không hề rời đi, mà dùng tốc độ rất nhanh để nói: “Cậu nhận được thẻ đạo cụ ‘ăn trộm’.”

Trong trò chơi thứ nhất, hai kẻ nằm vùng thành công nhận lại nhau sẽ nhận được một thẻ đạo cụ.

Nhân viên công tác: “Thẻ ‘ăn trộm’ có thể cướp đi thẻ đạo cụ của đối tượng được chọn, vĩnh viễn hóa thành của chính mình, đối phương cũng theo đó mà mất đi thẻ đạo cụ. Được chọn một đối tượng, số lần sử dụng cũng là một, hãy sử dụng thận trọng.”

“Mỗi người đều sẽ có một thẻ đạo cụ, nhưng cụ thể là thẻ gì thì phải tự phán đoán hoặc trực tiếp dò hỏi đối phương.”

Lâm Hạng Bắc gật đầu.

Trước khi vào trung tâm thương mại thì mọi người đã được đổi sang đồ thể dục tiện hoạt động. Đội của NebulaX mặc màu xanh dương, còn đội của dàn cast mặc màu đỏ.

Cậu có thể cảm nhận được nhân viên công tác dán bảng tên vào sau lưng mình. Sau khi đối phương rời đi, không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy loa phát thanh ở mỗi góc vang lên: “Mỗi thành viên đã vào vị trí.”

“Mỗi thành viên có một thẻ đạo cụ riêng, hãy phòng bị.”

“Người lưu lại cuối cùng ở trong đội nào thì đội đó sẽ giành được thắng lợi trong phân đoạn xé bảng tên này, sau khi bầu phiếu chọn ra kẻ nằm vùng thì mới quyết định người thắng cuối cùng.”

“Như vậy, mời mọi người tháo bịt mắt xuống, tiến vào trò chơi.”

“Trận chiến cuối cùng, bắt đầu!”

Lâm Hạng Bắc tháo bịt mắt xuống, hoạt động mắt một chút, phát hiện vị trí của chính mình là khu trò chơi trong trung tâm thương mại.

Chẳng qua là bối cảnh không có âm nhạc nên vô cùng an tĩnh...