Chương 10: Đưa cơm

Thái độ của Tần Thận đối với cô, có đồng tình cũng mang theo vài tia thương tiếc, nhưng để một nam nhân tuân thủ lễ nghĩa như anh nảy sinh tình cảm nam nữ với cô, sợ là khó càng thêm khó.

Quý Thanh Vinh không nhụt chí, cô đối anh lời nói nhỏ nhẹ, dùng toàn bộ thủ đoạn. Dường như có chút hiệu quả, gần đây không chỉ bữa tối, đến cả bữa trưa Tần Thận cũng trở về ăn cùng cô, dù chỉ để an ủi cô không cần quá mức nơm nớp lo sợ.

Một hôm, Tần Thận quên mang một tập tài liệu, anh vốn dĩ gọi điện thoại bảo người giúp việc đưa đến công ty, Quý Thanh Vinh nghe xong liền xung phong nhận việc: “Tôi không có việc gì làm, chỉ ở trong nhà cũng chán, để tôi đưa đi cho.”

Mẹ Vương thấy cô giống như đã suy nghĩ thông suốt, muốn lấy lòng Tần Thận, liền vui vẻ đưa cô ra cửa, trước khi đi còn dặn dò: “Bà chủ, đừng lại cùng cậu chủ cãi nhau!”

Quý Thanh Vinh ừ ừ được được đáp ứng, đương nhiên cô không tranh cãi với anh, cô chỉ muốn quyến rũ anh thôi!

Đây là lần đầu cô tới công ty Hoa Thông, trước đây Trần Anh Hoa đối cô có nhiều phòng bị nên không cho phép cô đến đây. Vị trí văn phòng cực kỳ đẹp, ngay ở trung tâm thành phố Thượng Hải, chỉ nhìn vị trí văn phòng cũng đủ biết lợi nhuận của Tần gia rất nhiều.

Một tay Quý Thanh Vinh mang theo hộp cơm, tay còn lại cầm tài liệu của Tần Thận, chậm rãi đi vào bên trong tòa nhà.

Lễ tân không biết cô là ai, tất nhiên không dễ dàng cho cô đi vào, huống hồ còn là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp. Thời điểm này gián điệp thương mại cũng không ít, thanh niên trẻ tuổi liền ngăn cản cô, cảnh giác hỏi: “Cô là ai? Tới tìm ai? Có hẹn trước chứ?”

Chỉ thấy nữ nhân nhếch lên khóe miệng mềm mại cười, mặt như gió xuân: “Tôi tới tìm Tần Thận.”

Anh chàng lễ tân trẻ tuổi bị cô cười đến trong lòng mềm nhũn, nhưng nhắc đến ông chủ, đành tiếp tục hỏi: “Cô có gì chứng minh?” Sợ cô thật sự là người quen, bổ sung một câu: “Căn cứ quy định công ty, mong quý cô không trách tội.”

Quý Thanh Vinh lắc đầu: “Sẽ không, cậu đi tìm Tần Bình, kêu ông ấy xuống đón tôi là được.”

Lễ tân nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại, sau vài phút, Tần Bình thật sự xuống tầng một, mang cô đi lên.

Quý Thanh Vinh vừa đi, mọi người liền bàn tán xôn xao.

Một cô gái nói: “Cô ấy là ai? Thế mà quen biết ông chủ, còn làm cho phó tổng phải xuống đây đón cô.”

Một cô gái khác dùng khuỷu tay chọc cô, che miệng cười trộm: “Chẳng lẽ là vị hôn thê của ông chủ! Thế thì cô thất tình rồi nha!”

Cô gái kia đầy mặt đỏ bừng: “Tôi… Tôi mới không! Bọn họ trai tài gái sắc, tôi chúc phúc cho họ!”

Thanh niên trước quầy lễ tân nghe lời nói của các cô, trong lòng có chút mất mát, đánh lên tinh thần nói: “Được rồi, làm việc đi.”

Tay Tần Thận nắm bút máy, rồng bay phượng múa hạ bút ký tên. Anh nghe tin Quý Thanh Vinh sắp đến, đôi mắt bất giác liếc hướng cửa.

Sao cô lại tới? Chẳng lẽ lại đến lấy lòng mình sao?

Anh thở dài một hơi, cảm thấy Quý Thanh Vinh không cần làm như thế, dù sao cô và anh cũng được xem như đồng trang lứa. Đang ở tự hỏi, có người gõ cửa văn phòng, bên ngoài truyền đến thanh âm của Tần Bình: “Cậu chủ, bà chủ đến rồi.”

Theo tiếng bà chủ này của ông, bên ngoài toàn bộ các cô gái hoàn toàn sôi nổi, hiểu lầm Quý Thanh Vinh là vợ ông chủ, trái tim các cô vụn vỡ.

Quý Thanh Vinh gõ cửa hai cái, thướt tha lả lướt đi vào. Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám màu lam nhạt, kiểu dáng không khác nhiều so với các bộ sườn xám cô đã mặc trước đây, nhưng màu lam khiến cô càng thêm thanh lệ không ít.

Tần Thận đứng lên, mời cô ngồi xuống: “Tại sao cô lại đến đây?”

Quý Thanh Vinh đưa túi tài liệu cho anh, thành thật trả lời: “Tôi chưa từng tới đây, nhân cơ hội này đến một chuyến.”

Nam nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao cô cũng trẻ tuổi, đương nhiên sẽ tò mò tình hình của công ty, giấu đi bản thân mất mát, anh nói: “Chờ một lát gọi người đưa cô đi tham quan.”

Quý Thanh Vinh liên tục lắc đầu, bộ dáng như đang sợ làm phiền anh: “Không cần, vừa rồi đi lên đây tôi đã nhìn qua.”

Cô sợ anh tiếp tục nói, vội vàng nói: “Gần giữa trưa rồi, để tránh anh lại phải về nhà, tôi mang một hộp cơm trưa đến đây.”

Trong mắt cô mang theo mong đợi, rõ ràng hy vọng anh nếm thử ngay. Tần Thận cũng cảm thấy hơi đói bụng, anh không từ chối, ngồi vào trên sô pha, đối diện cô, mở ra hộp cơm giữ nhiệt.

Quý Thanh Vinh nắm chặt nắm tay, thấy anh ăn thử một miếng, lập tức hỏi: “Như thế nào?”

Tần Thận nuốt xuống một miếng đậu đũa vừa đắng vừa chua, mặt không đổi sắc: “Không tệ.”

Anh cho rằng, bữa cơm này do Quý Thanh Vinh tự tay chuẩn bị, cô đối chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn mang bất an, nên muốn tự nấu cơm đưa đến cho anh xem như xin lỗi.

Anh nhớ đến cô từng nói cô chưa bao giờ nấu cơm, đây là lần đầu tiên xuống bếp, trong lòng Tần Thận thoải mái hơn một chút.

Mắt Quý Thanh Vinh sáng rực, nói: “Thật sự? Đây là lần đầu tôi làm, cho tôi thử một miếng?”

Tay Tần Thận run run nâng lên ngăn cản, rũ mắt tiếp tục ăn một lát: “Tôi đói bụng, tí nữa cô trở về rồi ăn.”

Cô có chút không vui, hơi chu miệng, lộ ra nữ sinh thần thái, không còn nhiều hứng thú như lúc này.

Kỳ thật trong lòng Quý Thanh Vinh đã cười như điên, cô đương nhiên không phải đồ ngốc. Sau khi làm xong cô chỉ thử một miếng đã cảm thấy buồn nôn, cô muốn chờ cơ hội này trả thù Tần Thận đây!

Đương nhiên Tần Thận không thể nào đoán ra ý định của cô, sợ cô tiếp tục muốn thử, anh ăn hết một nửa phần cơm nhanh như gió cuốn mây trôi, một nửa còn lại thật sự không nuốt được nữa, đành phải đóng hộp lại đưa cho Tần Bình.

Anh uống mấy ngụm nước, cố gắng bình ổn đang quay cuồng dạ dày. Mấy món ăn này vừa chua vừa cay cũng vừa mặn, đạt đến mức cực hạn chịu đựng của anh, nhưng anh lại không thể thể hiện ra ngoài, chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau.

Quý Thanh Vinh thấy sắc mặt anh không đúng, hơi tái nhợt, lo lắng bản thân đùa quá mức, vội vàng nói: “Anh ăn xong rồi, tôi về trước đây.”

Tần Thận lại gọi cô, ngập ngừng một lát mới mở miệng: “Cô không cần áy náy chuyện lần trước, lần đó là do tôi phản ứng thái quá. Sau này cô vẫn tiếp tục sống tại Tần gia, chúng ta không cần khách sáo như vậy, cô cũng không cần lấy lòng tôi.”

Nghe xong lời này, cô nhấp miệng hơi mỉm cười, phảng phất cả người được thả lỏng, nói: “Cảm ơn anh có thể tha thứ tôi.”

Quý Thanh Vinh xách hộp đồ ăn định đi ra ngoài, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, cô quay đầu, hướng anh nghịch ngợm nói: “Mẹ Vương nói tối nay nấu món anh thích nhất, thịt thăn chua ngọt, anh nhất định phải về sớm nhé!”

Cô nhắc lại lần nữa: “Tần Thận.”

Trái tim nam nhân khẽ động, lần đầu tiên cô nghiêm túc gọi anh. Thanh âm của cô vốn mềm ngọt, tên anh được phát ra từ miệng cô, làm cho anh có chút rung động. Chính vì trước đây cô luôn kêu anh cậu chủ, kêu đến mức khiến anh nổi da gà.

Anh cũng cười, nói: “Chắc chắn.”

Đây là lần đầu tiên Quý Thanh Vinh thấy anh cười, bình thường nam nhân này chỉ mang hai khuôn mặt, một là cau mày, hai là không biểu tình, nếu như vậy, có vẻ như anh càng thích các cô gái hoạt bát, vui vẻ.

Tần Thận nhìn cô vào thang máy rồi mới quay lại văn phòng. Bên ngoài, toàn bộ nữ nhân viên đều thét chói tai, không nhờ nhà mình nghiêm túc ông chủ cũng có một mặt mềm mại như vậy.

Quý Thanh Vinh vui rạo rực quay về biệt phủ, cảm thấy bản thân cần chuyển hướng làm một cô gái hoạt bát, đang chờ mong buổi tối cùng Tần Thận ăn cơm sẽ cho anh thưởng thức một màn đặc sắc, nào ngờ đến giữa buổi chiều, công ty gửi đến tin tức, Tần Thận vì bị viêm dạ dày cấp tính nên phải đi bệnh viện.