Chương 11: Nằm viện

Tần Bình lái xe về nhà thu dọn toàn bộ đồ dùng của Tần Thận, trước khi rời đi bị Quý Thanh Vinh ngăn lại, trẻ tuổi bà chủ có chút lo lắng: “Tần Thận, anh ta… Thế nào?”

Tần Bình trấn an nói: “Bà chủ, bác sĩ nói là bệnh nhẹ, không cần lo lắng.”

Quý Thanh Vinh lắc lắc đầu, đáy mắt lộ ra chột dạ: “Tôi đi cùng ông, đi qua xem thế nào.”

Cô nói tiếp: “Mẹ Vương cũng đi, công ty nhiều việc, cần ông xử lý, chúng tôi ở bệnh viện chờ, nếu anh ta khát hoặc đói cũng có người chăm sóc.”

Tần Bình cũng hiểu được nên như vậy, công ty không thể không có người tâm phúc quản lý, liền mang cô và mẹ Vương đi bệnh viện.

Lúc hai người đến nơi, Tần Thận vẫn chưa tỉnh, vóc người cao lớn nam nhân nằm trên giường bệnh, có vẻ gầy yếu hơn nhiều. Tần Bình quay về công ty, mẹ Vương muốn đến phòng bếp của bệnh viện nấu canh cho anh, còn lại một mình Quý Thanh Vinh ngồi tại phòng bệnh.

Cô ngồi trên sô pha bên cạnh giường bệnh, có chút lo lắng bất an: Vừa nhìn đến kết quả xét nghiệm của Tần Thận, viêm dạ dày cấp do ăn quá cay thức ăn, hẳn là do bữa cơm trưa của mình rồi.

Cô có chút sầu lo, ai đoán được Tần Thận yếu ớt như vậy chứ!

Cô đang cau mày khổ sở suy nghĩ làm sao giải thích với anh, bất ngờ nghe Tần Thận ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt.

Anh có chút mờ mịt, quay đầu nhìn thấy Quý Thanh Vinh đang rưng rưng nước mắt, đầu óc chuyển động, vì sao cô muốn khóc.

Anh cực kỳ bất đắc dĩ, chậm rãi nói: “Tại sao lại khóc?”

Khóe mắt nữ nhân mang nước mắt, đôi mắt không chớp vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, mũi ửng đỏ, nức nở nói: “Đều vì tôi, làm đồ ăn không ra sao, hại anh phải nhập viện …”

Tần Thận xoa thái dương, nhớ đến buổi chiều ngồi ở văn phòng, đang muốn uống chén nước, trước mắt liền tối sầm hôn mê bất tỉnh, bây giờ dạ dày vẫn đau. Nhớ đến hộp cơm vừa đắng, vừa chua, vừa cay trưa nay, anh nhàn nhạt nói: “Không trách cô, bệnh này đã có từ khi tôi đi học.”

Quý Thanh Vinh nhéo chăn trên người anh, đáng thương nói: “Vậy càng phải tĩnh dưỡng tốt, sau này tôi sẽ không làm những đồ ăn linh tinh như vậy cho anh nữa.”

Nếu một lần nữa cô “hạ độc” thế này anh chắc chắn cũng không chịu nổi, tránh nhắc tiếp chuyện này, nói: “Có nước không? Tôi hơi khát.”

Cô chỉ vào cái ly ở trên bàn, nhưng chậm chạp không đưa cho anh, do dự nói: “Bác sĩ nói hiện nay không thể uống nước, phải chờ sau tám giờ.”

Tần Thận gật đầu, thể hiện anh hiểu. Nhưng anh rất khát, môi khô đến bóc da, Quý Thanh Vinh thấy, cô rung chuông gọi hộ sĩ đưa đến một túi tăm bông, đưa tăm bông dính nước tới trước mặt anh, săn sóc nói: “Dùng cái này làm ướt môi, sẽ không giống uống nước.”

Anh vừa nói cảm ơn, giơ tay lên lấy tắm bông, thình lình ngón tay hai người chạm vào nhau. Vì tăm bông quá ngắn, tay anh lại quá lớn, thời điểm tiếp nhận tăm bông giống như đang ôm lấy phía trên bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, thậm chí truyền nhiệt khí cho cô.

Quý Thanh Vinh giống như điện giật buông ra, Tần Thận cũng không bắt lấy, tăm bông nhỏ rớt ở giữa hai người. Bọn họ đều muốn nhặt lên, nhưng vì quá gấp, lúc này hai bàn tay hoàn toàn nắm tới cùng nhau.

Tần Thận buông tay trước, cảm nhận được lòng bàn tay vẫn lưu lại xúc cảm mềm mại khiến anh kinh hãi, hương thơm vờn quanh chóp mũi dường như đang dụ dỗ anh hãy nắm thêm một lát, anh phỉ nhổ cảm xúc của bản thân, ngay lập tức ném tăm bông trên mặt đất, sắc mặt lãnh đạm: “Đừng nhặt.”

Quý Thanh Vinh cho rằng anh nhìn ra cái gì, chột dạ nói: “Ừ…”

Lần thứ nhất là cô quyến rũ anh, nhưng lần thứ hai thật sự là ngoài ý muốn, không ngờ anh vậy mà lại thật sự cầm tay cô.

Tiếp tục ở lại phòng bệnh sẽ làm xấu hổ tăng thêm, cô đơn giản nói: “Tôi ra ngoài xem mẹ Vương đã nấu xong canh cho anh chưa.”

Hoàn toàn không nhớ tới bây giờ Tần Thận không được dính nước.

Tần Thận cũng không cản, giây phút này anh đang băn khoăn cảm xúc của bản thân, không có tâm tư quan tâm cô muốn đi đâu.

Một đêm này bình an trôi qua, không phát sinh chuyện gì khác, đến sáng ngày hôm sau, Quý Thanh Vinh mang canh gà đến bệnh viện, vẫn mặc như hôm qua, lúc này anh mới nhận ra: “Đêm qua cô không về nhà?”

Quý Thanh Vinh rũ mắt, dường như lạnh đến mức nghẹt mũi: “Tôi sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên qua chỗ mẹ Vương, cùng bà ấy ngủ một đêm.”

Hộ sĩ đứng một bên vừa nghe, liền nói: “Bà Tần, trong phòng này có giường cho người nhà, cô đến phòng hộ sĩ chúng tôi ngủ làm gì, nơi đấy rất lạnh …”

Hộ sĩ này mới tới, cho rằng bà Tần là vợ Tần Thận, tưởng đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau, không chịu ngủ một phòng.

Quý Thanh Vinh dị thường xấu hổ, cúi đầu nói: “Bọn tôi ngủ một phòng, không tốt…”

Chưa nói xong, Tần Thận liền đánh gãy: “Cô đi ra ngoài đi.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, tưởng anh đang đuổi cô, đáng thương nhìn anh, lại phát hiện ánh mắt anh thâm trầm, hóa ra lời này đang nói với hộ sĩ.

Hộ sĩ đi rồi, anh mới tiếp tục nói: “Một chút bệnh vặt thôi, cũng không cần người chăm. Lát nữa cô cùng mẹ Vương về đi.”

Anh dừng một chút, bổ sung: “Cô cũng đến hỏi bác sĩ xem có bị cảm không, lấy ít thuốc về uống.”

Người này thu xếp hoàn toàn thỏa đáng, trong lòng Quý Thanh Vinh mắng anh tự quyết định, nhưng trên gương mặt vẫn thể hiện một bộ mềm mại tính tình hoàn toàn đồng ý, lập tức lấy cho anh chén canh gà: “Nhân lúc còn nóng uống đi.”

Nhân lúc anh đang ăn, cô mới mềm mại mở miệng: “Tôi vừa bảo mẹ Vương về nhà lấy áo bông, lấy luôn cho anh. Tuy anh nói chỉ là bệnh nhẹ, nhưng không thể chủ quan, nếu tôi đi về thì để mẹ Vương ở lại, nếu không một mình anh biết phải làm sao.”

Tần Thận sống nửa đời cũng không có bất kỳ hình bóng nữ nhân nào bên cạnh, khi ở nước ngoài dù bị bệnh cũng một mình chịu đựng, bây giờ có người quan tâm anh như vậy liền không nỡ từ chối, không phản bác lời nói của cô, ôn nhu nói: “Cô sắp xếp vậy cũng tốt.”

Vì đang bệnh, anh không thể sửa sang bộ dáng hoàn hảo như bình thường, hiện nay tóc anh nhẹ nhàng rơi trên trán, ngũ quan nhu hòa vài phần, không còn hình tượng hô mưa gọi gió thường ngày. Lúc đầu Quý Thanh Vinh cho rằng biến hóa của anh là vì tóc, nhìn kỹ nửa ngày rốt cuộc phát hiện: “Sao anh tháo kính?”

Cặp kính gọng vàng thường ngày vẫn luôn ở trên mặt anh bây giờ không thấy.

Tần Thận sờ sờ mũi, quả nhiên trống không, anh cũng không để ý. Thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, anh nói: “Không đeo kính rất kỳ quặc à?”

Quý Thanh Vinh lắc đầu, nắm chặt tay trả lời: “Chỉ là có chút không quen.”

Thật ra không chỉ không quen, lúc anh đeo kính mang đến bộ dáng thành thục khắc chế, không đeo kính lại thêm phần tùy ý, đôi mắt trầm như mực, khiến đối phương không dám nhìn thẳng.

Cô lại hỏi: “Anh không đeo kính nhìn thấy rõ chứ?”

Cô còn nhẹ nhàng phất phất tay trước mặt anh.

Tần Thận buồn cười, trong lòng cười cô như trẻ con, nhưng trên mặt không thể hiện, chỉ nói: “Thấy rõ, làm phụ kiện thôi.”

Quý Thanh Vinh hiểu rõ, nhấp miệng cười: “Không đeo kính làm người khác hơi sợ anh, là phụ kiện cũng hợp lý.”

Tần Thận nhướng mày, muốn hỏi cô có sợ mình hay không, nhưng phát giác lời này quá ái muội, liền dừng lại không nói chuyện nữa.