Chương 12: Một chút tính toán

Trước mặt anh Quý Thanh Vinh đồng ý về nhà, nhưng không từ bỏ cơ hội tốt như vậy, cô chỉ về hơn một giờ, lại bảo lái xe đưa cô trở lại bệnh viện, trên tay mang theo túi lớn túi nhỏ, cô giải thích: “Đến đêm tôi sẽ cùng mẹ Vương trở về, để Tần Bình tới trông. Ban ngày không có ai sợ anh buồn chán.”

Tần Thận không còn cách nào, đành đồng ý. Kỳ thật anh bận rộn phê duyệt hợp đồng, thời gian đâu để buồn.

Mẹ Vương đang nghĩ biện pháp giúp cậu chủ bồi bổ thân thể, còn Quý Thanh Vinh ngồi trên sô pha bên cạnh anh, im lặng đọc sách. Qua gần nửa giờ, Tần Thận cảm thấy lúc sáng uống quá nhiều canh, giờ phút này bụng hơi đầy, có chút muốn đi tiểu.

Anh liếc mắt Quý Thanh Vinh, thấy cô rũ mắt mê mẩn đọc sách, càng không tiện gọi cô. Anh muốn tự đứng dậy lấy bình truyền nước muối, không ngờ vừa động cố liền nhanh chóng vọt đến, săn sóc hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Thận hiếm có quẫn bách, bên tai tuy đỏ, nhưng vẫn trấn định đáp: “Muốn đi toilet.”

Quý Thanh Vinh hiểu rõ, buông sách đi tới, giúp anh gỡ bình truyền nước muối từ trên móc nối xuống, đứng bên cạnh anh: “Đi thôi.”

Tần Thận đứng lên, cao hơn cô khoảng một cái đầu, cô sợ máu chảy vào bình truyền, đành cố gắng nâng cao tay, có vẻ rất cố sức.

Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng biết bản thân không thể khuyên được cô, dù sao cũng chỉ đi ở trong phòng, liền tùy cô.

Cả quãng đường cô đi xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng không vững còn chạm ngực vào cánh tay anh, cô dừng lại nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Trên cánh tay Tần Thận truyền đến cảm giác tê dại, anh chuyển đầu ném đi cảm giác này, miễn cưỡng đáp: “Không sao.”

Thật vất vả mới đến cửa phòng vệ sinh, Quý Thanh Vinh định cùng đi vào, liền nghe thanh âm Tần Thận mang theo chút ý cười: “Cô còn muốn đi vào?”

Lỗ tai cô hơi hơi phiếm hồng, lúc này mới đem bình truyền nước muối giao cho anh, dặn dò: “Anh cẩn thận chút.”

Anh vào một lát, liền truyền ra âm thanh nước chảy “Rầm rầm”, thanh âm lớn đến mức khiến người mặt đỏ. Quý Thanh Vinh ấn xuống trái tim đang đập dồn dập, thầm nghĩ anh đi cũng thật lâu.

Tần Thận mang theo bình truyền đi ra, không ngờ cô vẫn đứng chờ ở cửa, lập tức có vài phần xấu hổ, nói: “Cô không đi?”

Cô nháy mắt, một bộ dáng vô tội: “Đúng vậy, tôi chờ anh cùng đi.”

Cô lại bổ sung: “Tôi không nghe thấy.”

Lời này vừa nói, không phải lạy ông tôi ở bụi này sao, trong lòng hai người đều biết rõ ràng, đều không biết nên nói gì tiếp theo, đành duy trì khoảng cách hai ba mươi centimet cùng đi trở về.

Giữa trưa bác sĩ tới kiểm tra, nói bệnh này đến nhanh đi cũng nhanh, nếu đến chạng vạng không phát sinh vấn đề gì khác thì có thể dọn đồ xuất viện, nhưng trong một tháng tới phải duy trì ăn các đồ ăn thanh đạm.

Quý Thanh Vinh gọi người mang đến đồ vật đều không cần dùng, lại phải gọi người dọn đến trên xe, đến đêm cô cùng Tần Thận trở về biệt phủ.

Trải nghiệm hai ngày ở trong bệnh viện, Tần Thận đã biết mẹ kế quá mức tuổi trẻ câu nhân, lại bắt đầu có thái độ xa cách đối với cô.

Quý Thanh Vinh không hiểu nổi, phỉ báng anh từng đợt, chỉ cần anh muốn thì đối xử với người khác thế nào cũng được đúng không. Nhưng vì anh vừa xuất viện, cũng không dám làm quá, mỗi ngày vẫn phải thăm hỏi, tận lực bảo trì hình tượng hiền thê lương mẫu của bản thân.

Qua một tháng, bệnh viêm dạ dày của anh cũng tốt hơn nhiều, vừa lúc Hà Vận gọi điện đến, nói là Nguyệt Ngạn cùng cô cãi nhau, muốn nhờ cô đứng giữa hòa giải. Quý Thanh Vinh nhớ đến bản thân cũng đã thật lâu không ra khỏi cửa, không kìm nén được ham muốn ra ngoài chơi, ngày hôm sau liền mang theo bảo vệ ra cửa.

Khi hai người gặp mặt ở quán cà phê, khuôn mặt Hà Vận tràn đầy u sầu, uống cà phê cũng uống ra khổ sầu đại hận. Quý Thanh Vinh vui sướиɠ khi người gặp họa mà cười: “Làm sao vậy? Nguyệt công tử lại khó chịu ở đâu?”

Hà Vận nhìn cô, giống như súng máy “Thình thịch” bắn ra toàn bộ. Hóa ra mấy ngày trước ở Bách Nhạc Môn, có một tên sắc lang muốn tiếp cận cô, lúc đấy cô say chưa kịp từ chối, nào ngờ toàn bộ cảnh này Nguyệt Ngạn đều thấy, hắn liền ăn dấm, cô liên tiếp bị hắn cấm cửa mấy ngày nay.

Quý Thanh Vinh cười “Ha ha”: “Tớ thấy cậu không phải không kịp từ chối, là không muốn từ chối đi.”

Hà Vận không xấu hổ, vốn dĩ cô là kiểu thấy một cái liền thích một cái tính tình, thích của cô nhanh đến cũng nhanh đi, đối Nguyệt Ngạn trường tình như vậy cũng chưa bao giờ phát sinh. Bây giờ không được gặp người yêu thật khiến cô tức giận: “Cậu nói xem, bây giờ tớ phải làm sao mới tốt!”

Cô chỉ nói: “Lấy ván giặt đồ quỳ trước cửa nhà Nguyệt công tử, rồi nói “từ nay về sau em không dám như vậy nữa”.”

Hà Vận vậy mà nghiêm túc nghiêng đầu nghĩ nghĩ khả năng thành công của biện pháp này, quay đầu thấy vẻ chế nhạo trong mắt cô, lập tức hiểu cô đang trêu đùa mình, liền nhào qua đi cào nách cô: “Tốt lắm! Cậu dám trêu đùa tớ!”

Quý Thanh Vinh cười đến bụng đau, liên tục trốn tránh, kêu lên: “Tớ không dám không dám.”

Không nghĩ tới, Tần Thận đang ngồi trong xe trên phố đối diện, chăm chú nhìn cô.

Nhắc đến cũng vừa khéo, anh đánh xe ra bến tàu kiểm tra hàng hóa, trên đường trở về nhìn thấy bảo vệ nhà mình, lòng như có đoán trước quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy cô.

Lúm đồng tiền của nữ nhân như hoa, mi mắt cong cong, hoàn toàn không có chút bò gó nào như khi ở trước mặt anh. Tần Thận thấy Hà Vận, chỉ cảm thấy đau đầu, lại nhớ đến chuyện lần trước hai người đi Bách Nhạc Môn mua vui. Nhìn chốc lát, nhớ đến công ty còn việc phải xử lý, âm thầm nhắc bảo vệ tập trung chú ý cô, liền rời đi.

Ai ngờ anh vừa rời đi, bảo vệ liền thành thật báo lại toàn bộ cho Quý Thanh Vinh. Nói cậu chủ vừa đi ngang qua, ở bên ngoài nhìn một lát, còn yêu cầu bọn tôi bảo vệ tốt ngài.

Vẻ mặt Hà Vận đầy ngạc nhiên, bất chấp bản thân buồn phiền, hỏi: “Cậu thật sự câu được anh ta rồi nha?”

Đầu Quý Thanh Vinh mang đầy hắc tuyến: “Cậu cho rằng tớ là tiên nữ hả, muốn câu ai thì câu được đấy. Anh ta đi ngang qua thôi.”

Bản thân cô cũng không dám tin, gần đây Tần Thận rõ ràng đối xử với cô rất lạnh nhạt.

Hà Vận cổ quái nhìn cô: “Từ nhỏ cậu đã yêu đương, một tí trực giác này cũng không có sao? Có con riêng nào quan tâm chuyện mẹ kế ra ngoài chơi chứ, cậu không thấy khó hiểu à.”

Cô thần thần bí bí: “Theo tớ thấy, nhất định là anh ta có cảm giác với cậu!”

“Nhưng anh ta, rõ ràng đối xử với tớ rất lạnh nhạt.” Quý Thanh Vinh vẫn phủ định.

“Haiz, chuyện tình cảm này vốn trái ngược luân thường đạo lý, đương nhiên sao có thể để người khác nhìn ra! Cậu cố gắng bắt lấy anh ta, đến lúc đó không cần sợ bị anh ta đuổi khỏi Tần gia!”

Quý Thanh Vinh nghe xong trái tim bang bang loạn nhảy, cô nhớ tới thái độ của Tần Thận chuyển biến quá nhanh, chả nhẽ Hà Vận thật sự nói trúng rồi, là vì anh có cảm giác với mình sao!

Cô đứng dậy: “Đi thôi.”

Hà Vận cho rằng cô muốn về Tần gia ngay để bắt lấy anh ta, lộ ra kích động tươi cười: “Cậu muốn ra tay rồi?”

Quý Thanh Vinh liếc mắt cô một cái: “Nghĩ cái gì đấy. Đi Bách Nhạc Môn, giúp cậu dỗ Nguyệt công tử đi.”

Tuy rằng Hà Vận thất vọng, nhưng nghĩ đến người yêu, cũng ngay lập tức vui tươi hớn hở đứng dậy.

Quý Thanh Vinh cố tình ở lại hồi lâu. Sau khi giúp gõ khai cửa phòng Nguyệt Ngạn, liền tùy ý hai người kia huyên náo. Bản thân cô chỉ uống hai ly rượu nhỏ, lại cố ý ngồi bên cạnh bartender, nhiễm một thân mùi rượu.

Trong lòng cô đang làm chút tính toán, đợi lát nữa về nhà phải giả vờ say, thử một chút ý tứ Tần Thận.