Chương 13: Thử

Lúc Tần Thận đến, thấy Quý Thanh Vinh xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào trong ngực Hà Vận, tay trái của cô ôm say khướt nữ nhân còn tay phải đang bận rộn tán tỉnh một nam nhân thanh tú.

Thái dương Tần Thận giật giật, hôm nay anh tan tầm sớm, nhưng vì sáng nay ngẫu nhiên gặp được hai người ở quán cà phê nên cảm thấy không yên. Quả nhiên, khi anh đang ở phòng khách phê văn kiện liền nghe thấy Quý Thanh Vinh gọi điện thoại về bảo lái xe đi đón cô.

Hôm nay là ngày sinh nhật của vợ lái xe, vừa lúc gặp anh ta về biệt phủ sớm, Tần Thận liền cho phép anh ta nghỉ. Tần Bình nhận điện thoại muốn đi đón cô, Tần Thận đánh gãy ông: “Tôi cũng đi.”

Nghĩ đến cô bạn ham chơi của Quý Thanh Vinh, anh nâng cằm: “Đi hai xe.”

Khuôn mặt nam nhân lạnh lùng, đường cong sắc bén, bộ dáng hiếm khi cười nói của anh đáng sợ tới mức các vũ nữ tới lui đón khách gần đấy cũng phải tản đi. Anh đi đến trước mặt ba người, âm thanh không mang một tia cảm tình: “Bảo vệ đâu.”

Đôi mắt Quý Thanh Vinh hơi nhắm, trên má đều nhiễm đỏ ửng, cũng không biết uống nhiều hay ít, tất nhiên không trả lời được câu hỏi của anh.

Ở trước mặt anh, Hà Vận khó hiểu sinh ra vài phần khϊếp đảm, lắp bắp nói: “Vinh Nhi bảo bọn họ đi về trước.”

Thấy nam nhân vẫn cau mày, cô bổ sung: “Những người bảo vệ đó đều có gia đình, không nên yêu cầu họ ở lại muộn, người trong nhà sẽ lo lắng.”

Nghe được lời này, Tần Thận xốc lên mí mắt, nhàn nhạt quét cô liếc mắt một cái: “Cô Hà sẽ không sợ người nhà lo lắng?”

Lời này của anh là câu hỏi bình thường, Hà Vận lại chột dạ liếc sang một bên, rất không có cốt khí thả ra Quý Thanh Vinh, mang theo Nguyệt Ngan vọt đến một bên.

Dù Quý Thanh Vinh giả say, nhưng toàn bộ thân mình vẫn bám vào trên người Hà Vận, hành động này đúng là khiến cô trở tay không kịp, thân mình lảo đảo liền muốn ngã xuống đất.

Tần Thận không thể để cô ngã, xuất phát từ nam nhân thân sĩ kéo lấy cánh tay của cô, dùng lực hơi mạnh khiến cô lảo đảo mấy cái mới đứng lại.

Quý Thanh Vinh âm thầm mắng anh không hiểu phong tình, có lẽ nam nhân này đối cô không có cảm giác, quả nhiên Hà Vận nói sai rồi.

Đây là lần đầu tiên Tần Thận cùng cô có tứ chi tiếp xúc. Cánh tay nữ nhân tinh tế, vào đông khí hậu rét lạnh, cô lại dường như không sợ lạnh, hiếm khi mặc quần áo dày, vì vậy nhiệt độ từ lòng bàn tay anh thực dễ dàng xuyên qua hơi mỏng áo khoác tiến vào bộ sườn xám bên trong, truyền tới trên làn da cô.

Trên cánh tay vừa ấm áp một chút, trên người càng cảm thấy lạnh, Quý Thanh Vinh rùng mình một cái.

Nam nhân dáng người cao lớn ôm bắt lấy nữ nhân say khướt, trước khi đi ném cho Hà Vận một câu: “Có chiếc xe khác ở góc đường chờ cô.”

Hà Vận cả kinh, vội vàng nói cảm ơn.

Anh đưa Quý Thanh Vinh tới trên ghế sau, chính mình ngồi lên ghế lái khởi động xe.

Cửa sổ xe chưa đóng hoàn toàn, anh lại chạy xe nhanh, từng luồng gió tiến vào thổi cô rất khó chịu, đành dụi dụi mắt, lẩm bẩm câu: “Lạnh.”

Tần Thận liếc kính chiếu hậu, thấy cô co rúm lại ôm chính mình bả vai, liền dừng xe, cởϊ áσ khoác đắp lên người cô. Thấy đầu cô đều bị che khuất, lại giật giật tay, đẩy áo khoác ra để lộ đầu cô.

Không ngờ bắt gặp ánh mắt cô, tay Tần Thận đột nhiên dừng lại, liền thấy cô híp mắt cười: “Rất ấm.”

Anh nhẹ nhàng thở ra: Hóa ra vẫn say.

Trong lòng anh khẳng định, với sự rụt rè của Quý Thanh Vinh, cô chắc chắn không có khả năng lộ ra nụ cười như vậy với anh.

Tay anh vẫn ngừng ở kia không nhúc nhích, nữ nhân lại rất nhỏ ngẩng đầu, chóp mũi lạnh băng cọ cọ lòng bàn tay anh, trong miệng phun ra nhiệt khí: “Ấm áp.”

Tay Tần Thận cơ hồ bao phủ toàn bộ mặt cô, lúc này anh mới phát hiện, mặt Quý Thanh Vinh thật sự nhỏ.

Anh vẫn duy trì tư thế như vậy khoảng một phút, sau đó, phảng phất phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng thu hồi tay, xoay người sang chỗ khác một lần nữa khởi động xe.

Trên mặt anh không có biểu tình, kỳ thật gân xanh trên tay nhô lên, vành tai hơi hơi phiếm hồng.

Quý Thanh Vinh đem mặt chôn vào áo khoác anh, nhấp miệng cười trộm.

Tần Bình đưa Hà Vận về Tần gia, mẹ Vương đã ngủ từ sớm, khi Tần Thận dừng xe thấy Quý Thanh Vinh nhắm hai mắt, kêu vài lần cũng không phản ứng, cho rằng cô ngủ rồi, không biết nên làm như thế nào.

Anh là con riêng, cũng không thể để anh ôm cô vào nhà đi.

Ngày thường nam nhân vẫn ở trên thương trường bày mưu tính kế, trên người giống như có mười đôi mắt, hiện tại lại không biết làm sao bất lực gọi cô, thậm chí bắt đầu dùng tay nhẹ nhàng đẩy cô.

Lúc này, Quý Thanh Vinh nghĩ tiếp tục ngủ cũng không thể.

Cô hơi nhíu lại mi rồi từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt còn mang theo một chút ngốc, hỏi: “Làm gì?”

Tần Thận giải thích: “Về đến nhà.”

Cô đem áo kéo qua đỉnh đầu, tiếp tục nhắm mắt lại: “Về đến nhà thì về đến nhà.”

Nam nhân thật sự bất đắc dĩ, đành nhẹ nhàng kéo áo ra, nói: “Trở về phòng ngủ.”

Anh vừa làm như vậy, Quý Thanh Vinh đột nhiên bị không khí lạnh tiến vào, lạnh run run, càng tức giận: “Anh phiền chết!”

Lời này vừa ra, hai người đều ngây ngẩn.

Quý Thanh Vinh cho rằng đã vô ý lộ ra bản thân ngang ngược bộ mặt thật, hoảng sợ hình tượng hiền thê lương mẫu sắp sụp đổ. Còn Tần Thận lần đầu tiên bị cô mắng như vậy, vừa có tức giận vừa có làm nũng khẩu khí, trong lòng ngứa ngứa, nhất thời không biết nên nói gì.

Vừa như vậy, cô cũng không có tâm tư ngủ tiếp, đành nâng lên thân từ bên kia cửa xe bước xuống, có chút xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào bên trong biệt phủ.

Tần Thận đuổi theo cô, duy trì hai bước khoảng cách, bàn tay duy trì một khoảng cách với vai cô nhằm đỡ cô lại nếu cô sắp ngã.

Phảng phất như Quý Thanh Vinh đang cố ý dọa anh, đi vài bước liền lảo đảo một chút, còn cố ý đẩy ra bàn tay anh, chậm chạp đi đến phòng khách.

Nhìn thấy sô pha, cô lại đi không nổi, nghiêng người không nhúc nhích. Hôm nay chơi cả ngày đã cực kỳ mệt mỏi, còn uống vài chén rượu, bây giờ thực sự mệt mỏi.

Tần Thận thấy vậy, thật sự đau đầu, anh cũng không thể giống lần trước Quý Thanh Vinh đối với anh, để mặc cô ở phòng khách ngủ một đêm. Nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, rũ mắt nói: “Đắc tội.”

Đôi tay anh vớt lên mềm như không xương nữ nhân, cơ hồ đem cô kéo vào trong l*иg ngực, mang cô đi hướng tầng 3.

Quý Thanh Vinh không nặng, nhưng cả quá trình thật lao lực.

Tuy anh cố tình chỉ xách hai cánh tay của nữ nhân, vẫn không thể tránh va chạm vào những nơi khác trên cơ thể cô.

Anh thấp mắt, liền có thể thấy cần cổ trắng nõn non mềm của cô, trên đó treo một mặt dây chuyền hình con chim, còn có chút nhỏ vụn lông tơ.

Khi di chuyển, ngón tay anh cùng hai luồng mềm mại của cô thỉnh thoảng đυ.ng vào, sau đó nữ nhân đáng chết này còn muốn hừ nhẹ một tiếng. Chỉ đi được một nửa cầu thang, cái trán Tần Thận đã thấm đầy mồ hôi.

Thật sự anh không có biện pháp, chỉ còn cách đem cô chặn ngang bế lên.

Nhưng bế cô lên cũng không dễ dàng, khuôn mặt cô dán ngực anh, hơi chuyển một bên đầu, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ liền ấn lên áo sơ mi màu trắng của anh.

Tần Thận đình trệ hai giây, liền bước nhanh ba bước thành hai bước đi vào phòng cô, giống như ném bỏng tay khoai lang ném cô lên giường.

Lực ném của anh có chút hơi nặng, bả vai Quý Thanh Vinh bị va chạm sinh đau, cô nhe răng trợn mắt muốn đứng dậy mắng anh, lại phát hiện nam nhân sớm đã không thấy thân ảnh.

Hình như là chạy đi.

Quý Thanh Vinh cười ra tiếng.