Chương 14: Quay lại trường học

Quý Thanh Vinh đắc ý cả đêm, ngày hôm sau ngủ dậy thấy Tần Thận còn chưa đi làm, cố ý nhìn cổ áo trắng nõn của anh, quan tâm nói: “Cậu chủ, vẫn chưa đi làm sao?”

Lời này cô nói được kỳ quái, bên trong có chút ý chế nhạo, nhưng bản thân Tần Thận không nhớ những chuyện phát sinh sau khi say rượu, liền tự cho rằng cô uống say cũng không nhớ gì, tất nhiên không hiểu ý cô.

Anh gật đầu, nhấp một ngụm cà phê: “Đang đợi cô.”

Quý Thanh Vinh thụ sủng nhược kinh: “Chờ tôi?”

* Thụ sủng nhược kinh: là được yêu thương mà nơm nớp lo sợ

Trái tim cô bang bang đập loạn, thậm chí có chút khẩn trương.

Không thể nào, hôm qua mới có chút tứ chi tiếp xúc, hôm nay anh liền muốn…

Còn chưa nghĩ xong, âm thanh trầm tĩnh của nam nhân truyền vào trong tai cô: “Tôi định giúp cô tiếp tục khóa học tại đại học St. John, ý của cô như thế nào?”

Đồng tử Quý Thanh Vinh chấn động, hiển nhiên không dự đoán được, cô có chút vô thố: “Làm sao vậy, bỗng nhiên muốn tôi đi học lại?”

Anh đã ăn xong bữa sáng, chỉ ngồi chờ cô. Anh bảo cô tiếp tục ăn cơm, cùng cô thương lượng: “Ban đầu cô theo học khoa thiết kế của đại học St. John, vẫn chưa học xong, hẳn cô cũng biết được tầm quan trọng của giáo dục. Bây giờ hàng ngày cô cũng không có việc để làm, không bằng đi học xong rồi lấy bằng, về sau sẽ có ích.”

Trong lòng Quý Thanh Vinh phỉ báng, ai bảo không có việc để làm, anh ta đang không muốn thấy mình ngày ngày cùng Hà Vận lêu lổng thôi.

Trên mặt cô mang theo do dự, quay về hiền lương thục mẫu phong phạm: “Tôi… Đã rời xa đại học từ lâu, có lẽ học không tốt …”

Nam nhân lời lẽ chính đáng đánh gãy cô: “Còn chưa bắt đầu, như thế nào đã nhụt chí?”

Hắn thấy sắc mặt cô lo sợ không yên, ôn nhu an ủi cô: “Hiện giờ thế sự biến động thường xuyên, nhưng bất luận như thế nào thì đọc sách đều bổ ích.”

“Nếu tôi học không tốt…” Cô cẩn thận liếc mắt anh, thật sự không thể trách cô cẩn thận như vậy, vốn dĩ cô chính là ham chơi tính tình, ngoại trừ khoảng thời gian cấp ba phải nỗ lực học tập để thi vào đại học, sau đó hầu như mỗi kỳ thi chỉ đạt hạng chót hoặc áp chót của khoa. Nếu đến lúc đi học cô học không tốt, anh lại dong dài, đầu cô đau.

Tần Thận lời lẽ chính đáng: “Học tập cần có phương pháp phù hợp, nếu thật sự học không tốt, cũng không cần miễn cưỡng, coi như thêm kiến thức thôi.”

Quý Thanh Vinh nghe được những lời này của anh mới dám thả lỏng, cảm thấy hai ba con nhà này bất đồng. Trước đây cô đi theo Trần Anh Hoa cũng là bỏ học giữa chừng, nhưng ông chưa từng nói cô quay lại trường học, cô cũng liền không đề cập. Vậy mà Tần Thận lại chủ động đề cập …

Cô gật gật đầu, cũng cảm thấy mấy năm nay chính mình quá tách rời xã hội, liền nhấp miệng cười cùng anh nói lời cảm ơn: “Tốt, tôi sẽ đi. Cảm ơn anh.”

Nam nhân lắc đầu, buông cốc cà phê sớm đã thấy đáy, đứng dậy nói: “Vậy cô chuẩn bị đi, hôm nay tôi đi gặp hiệu trưởng, nếu nhanh, có thể qua mấy ngày cô sẽ có thể đi học lại.”

Quý Thanh Vinh theo bước chân anh, ngoan ngoãn nói: “Được.”

Tần Thận thấy bộ dáng nhắm mắt theo đuôi của cô, bất giác mềm lòng một chút, ôn nhu dặn dò: “Hôm nay giữa trưa tôi không trở về, mọi người cứ ăn.”

Cô truy vấn nói: “Thế muốn đưa cơm không?”

Tần Thận nhớ tới đồ ăn đã hại anh nhập viện ngày ấy, ngón tay cong cong, lắc đầu: “Không cần.”

Anh ngồi trên xe, nhìn hình bóng nữ nhân càng ngày càng xa trong gương chiếu hậu, mãi cho đến khi trở thành một mảng màu xanh lơ. Anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ tới chiếc áo sơ mi vẫn in màu đỏ dấu son môi bị anh ném ở trong tủ quần áo, không khỏi cười khổ. Nếu thật để cô ngày ngày ở trong nhà, chỉ sợ ý nghĩ của bản thân sẽ càng xấu xa.

Tần Thận hành động rất nhanh, buổi tối trở về đã thông báo cho cô ba ngày nữa liền có thể đi học.

Quý Thanh Vinh rất kinh ngạc: “Đơn giản như vậy sao?”

Đại học St. John chính là trường đại học đứng đầu Thương Hải lúc này, làm sao anh có thể dễ dàng giúp mình đi học lại vậy được?

Nam nhân hiểu ý cô, chỉ nói: “Hiệu trưởng đã từng là thầy của tôi, nhờ ông ấy hỗ trợ, ông ấy liền đồng ý.”

Cô gật gật đầu, lại cảm thán lần nữa. Mấy năm trước anh từ Giang Chiết thi đại học ở Thượng Hải đã cực kỳ khó rồi, vậy mà còn giành được học bổng toàn phần đi học ở Anh, người này, đúng là cực kỳ ưu tú.

Hôm nay không phải ngày đầu tiên đi học của Quý Thanh Vinh, nhưng lại là ngày đầu tiên học lưu ban. Sáng sớm, cô chọn một bộ sườn xám thanh thuần nhất của bản thân, hóa trang cực nhẹ, đem ngày thường búi ở sau đầu toàn bộ sợi tóc thả xuống, từ rất sớm đã ngồi ở trước bàn ăn.

Tần Thận vừa chạy bộ buổi sáng trở về, nhìn thấy cô có chút kinh ngạc: “Dậy sớm như vậy?”

Quý Thanh Vinh gật gật đầu, hiếm thấy nghiêm túc: “Tôi có chút sợ đến muộn.”

Trong mắt anh lộ ra ý cười, rốt cuộc cũng chỉ là cô gái nhỏ, thường ngày một hai phải thể hiện già dặn trưởng thành.

Anh nâng lên mi: “Vậy cô ăn trước, tôi đi lên thay đồ, một lát nữa gọi lái xe cũng đưa cô đi trường học luôn.”

Quý Thanh Vinh mới không khách khí, hôm qua cô ngủ sớm, bây giờ xác thật đói bụng, liền không đợi anh cùng ăn.

Hai người cùng lên xe, Tần Thận phân phó đến trường đại học trước, sau đó mới đến công ty.

Anh thấy Quý Thanh Vinh ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng cực kỳ khẩn trương, hỏi: “Rất khẩn trương?”

Cô nhéo lòng bàn tay: “Đã lâu không đi học, tôi sợ… Mọi người bài xích tôi không?”

“Không cần lo lắng.” Thanh âm của anh luôn luôn thâm trầm, giờ phút này lại mang theo hiếm có ôn nhu, “Sẽ không bài xích cô.”

Anh dừng một chút, bổ sung: “Cô rất tốt.”

Quý Thanh Vinh nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt rạng rỡ, kiều khóe môi hỏi: “Tôi rất tốt sao?”

Ngón tay Tần Thận hơi hơi giật giật, mặt không đổi sắc chuyển mắt: “Ừ, cô người này rất tốt.”

Từ “Tốt” này của anh mang chút ái muội, mang cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

Cô thật muốn cười to, chưa bao giờ có người nói cô tốt, người hiểu biết cô chỉ nói tính tình cô thoải mái, phóng khoáng, không thân thường bị cô làm lơ. Cũng chỉ có Tần Thận thân phận đặc thù, cảm thấy cô tốt.

Tới cửa trường đại học, Quý Thanh Vinh mang theo túi xách xuống xe, ngăn cản ý định muốn đi vào cùng cô của Tần Thận: “Không cần, anh đã gửi tôi thời khoá biểu, tôi tự đi là được. Anh đi làm đi!”

Anh đành phải gật đầu, nhìn cô bước đi nhảy nhót vào trường học, lúc này mới bảo lái xe rời đi.

Cô vốn nghỉ học vào năm tư, nhưng Tần Thận muốn cô theo kịp tiến độ học tập nên để cô học lại từ năm ba. Hiện giờ là giữa học kỳ cuối của kỳ thu, Quý Thanh Vinh bất ngờ được xếp vào lớp, tuy đang ở trường đại học, cũng đủ để mọi người ghé mắt.

Có mấy học sinh nữ hết tiết liền đến tìm cô tán gẫu, Quý Thanh Vinh nửa thật nửa giả trả lời các cô, trong lòng lại hơi bực bội. Từ trước đến giờ cô vốn không thích mọi người nghị luận chính mình, vậy mà lần này cô nhất định phải làm chủ đề chính cho mọi người nghị luận.

Tần gia tại Thượng Hải quá mức nổi danh, không nói mấy tháng trước tang lễ, chỉ là về con trai độc nhất lại còn cực kỳ xuất sắc của Tần gia, cũng đủ để mọi người bàn tán sôi nổi.

Quý Thanh Vinh chỉ cần nói tên cô, liền có một số sinh viên mà trong nhà có vài phần thế lực đã nhận ra cô, lập tức sắc mặt liền biến đổi, không giống lúc đầu hữu hảo, chỉ nhìn chằm chằm cô rồi khe khẽ nói nhỏ với bạn học.

Quý Thanh Vinh không cần đoán cũng biết mấy cô gái này đang nói cái gì, đơn giản là loại lời nói chồng già vợ trẻ, tuổi trẻ quả phụ, cô rũ xuống mắt, giống như cô dự kiến.

Thật ra có mấy nam sinh đến cùng cô nói chuyện, nhưng miệng thì nói tầm mắt thì di chuyển giữa ngực và mông cô, có vẻ cực kỳ đáng khinh.

Quý Thanh Vinh bực mình, chỉ qua mấy năm thôi, sinh viên đại học đã trở nên kém cỏi như thế.