Chương 15: Đi học

Giữa trưa Quý Thanh Vinh theo dòng người đi hướng căn tin, chỉ chọn mấy món ăn, thử một miếng, cảm thán toàn bộ nhà ăn ở trường học đều là dạng này, khó ăn đến muốn mạng.

Cô đang suy nghĩ buổi tối có nên nói với Tần Thận một tiếng về việc buổi trưa về nhà ăn cơm, nếu không chỉ với vài món đồ ăn nhạt nhẽo như vậy, làm sao có thể nuốt trôi hàng ngày.

Đang suy nghĩ, đỉnh đầu vang lên một đạo trong trẻo thanh âm: “Như thế nào, không hợp đồ ăn?”

Quý Thanh Vinh còn chưa phản ứng lại, chủ nhân của âm thanh ấy đã ngồi xuống đối diện cô. Là một nam sinh trẻ, mặc áo dài, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, đầy mặt thanh xuân dào dạt.

Cô nhìn nhìn, hình như bạn học cùng lớp của cô.

Cậu hướng cô chào hỏi: “Mạo muội quấy rầy! Tôi tên Thạch Thanh Vân, buổi sáng chúng ta vừa gặp, cùng một lớp.”

Quý Thanh Vinh gật gật đầu, hơi hơi mỉm cười: “Xin chào, tôi tên Quý Thanh Vinh.”

“Làm sao vậy? Cậu không thích đồ ăn ở đây?” Cậu tiếp tục đề tài vừa rồi, “Mọi thứ ở St. John đều tốt, duy nhất đồ ăn ở đây, hầu như sinh viên đều tránh không kịp nha!”

Quý Thanh Vinh bị cậu đùa cười ra tới, lại nghe cậu nói: “Cậu cười như vậy có vẻ hiền lành làm sao!”

Thấy cô thất thần, Thạch Thanh Vân giải thích: “Khuôn mặt cậu thanh lãnh, các bạn học đều cho rằng tính tình cậu cao ngạo, không dám tới gần. Vì thế liền phái tôi đi trước, tới thử một chút cô Quý.”

Hiển nhiên Quý Thanh Vinh không dự đoán được còn có chuyện này, cô có chút không được tự nhiên: “Tôi…”

Cô định nói bản thân không cao ngạo, nhưng nhớ đến thái độ thường ngày của mình đối với người khác, đúng là ngang ngược kiêu ngạo làm lơ, hơn nữa trên người mình có rất nhiều lời đồn, liền càng không muốn để ý người khác.

Ánh mắt Thạch Thanh Vân chân thành: “Cô Quý, chúng ta đều là bạn học, sau này còn học chung hai năm, khả năng có người làm cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng bọn tôi chắc chắn không có ý xấu.”

Quý Thanh Vinh rời trường học ba năm, thời điểm đi học cũng chỉ biết cùng Hà Vận lêu lổng, chưa bao giờ trải nghiệm tình bạn nghiêm túc đứng đắn với bạn học. Bây giờ bị cậu nói khiến cô hơi thẹn thùng, đành phải nói: “Cũng không trách các cậu.”

“Vậy thì tốt! Mọi người an tâm rồi.” Thạch Thanh Vân hiểu ý cười.

Nhân dịp này Quý Thanh Vinh cùng cậu hàn huyên cả buổi trưa, lúc này mới biết tại khóa này khoa thiết kế chỉ có một lớp, cậu chính là lớp trưởng. Người này thoạt nhìn cực kỳ thành khẩn, ánh mắt khi nhìn người khác luôn mang mười phần trịnh trọng, khiến cô không dám nháo tính tình.

Bên này cô cùng người khác trò chuyện thật vui, Tần Thận ở bên kia lại như thế nào cũng không tĩnh được tâm.

Vốn dĩ gần đây công việc anh bận rộn nên cũng không quay về ăn cơm, hôm nay Quý Thanh Vinh đi học, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại về nhà.

Trước đây anh và cô cùng đối diện trên một chiếc bàn dài, chỉ cần vừa nâng mắt, liền có thể nhìn thấy đôi môi đỏ đang nhẹ nhàng chuyển động của cô.

Bây giờ cô đi học, trên bàn vẫn như cũ có món cá và thịt mà cô yêu thích, Tần Thận nâng đũa gắp một miếng, càng nhai càng không hương vị, còn cho rằng do bản thân không có người cùng ăn cơm nên có chút cô đơn.

Đến thời điểm tan học buổi tối, lưng Quý Thanh Vinh đeo bàn vẽ, sắc mặt hồng nhuận lên xe.

Tần Thận chú ý tới mi mắt cô cong cong, trên tay vẫn còn dính chưa rửa sạch màu vẽ, liền biết hôm nay cô ở trường học hẳn là cực kỳ sung sướиɠ.

Anh lơ đãng hỏi: “Hôm nay học như thế nào?”

Trong thanh âm của Quý Thanh Vinh mang theo một tia phấn khởi: “Mọi người đều rất tốt, giảng viên cũng rất tốt, tôi học được…”

Cô có chút chần chờ, đảo mắt nhìn phía anh, phát giác anh vẫn luôn nhìn chính mình.

Tần Thận không được tự nhiên bỏ qua một bên mắt, nắm lại tay, mắt nhìn phía trước: “Ngày đầu tiên đi học, theo không kịp cũng chính…”

Còn chưa nói xong, Quý Thanh Vinh liền đánh gãy anh: “Tôi học được rất nhiều!”

Khóe mắt anh bất giác lộ ra ý cười, chỉ nghĩ cuối cùng làm cô có chút tự tin, lúc này lại nghe cô nói: “Còn muốn cảm ơn anh!”

“Cảm ơn tôi cái gì?” Tần Thận có chút nghi hoặc.

Cô chớp chớp mắt: “Cảm ơn anh nói tôi tốt, cho nên tôi mới có thể học giỏi!”

Độ cong khóe miệng anh nâng lên vài phần, vành tai lại có chút hồng, nói: “Có thể học giỏi liền tốt.”

Quý Thanh Vinh trở lại trường học, được học tập vui chơi với các bạn sinh viên cùng lứa tuổi, cảm thấy bản thân trẻ thêm vài tuổi, có lẽ mình càng thích hợp trẻ tuổi nam nhân. Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến chuyện nghe lén được ngày hôm ấy, lập tức cẩn thận ngước mắt nhìn Tần Thận hiện đang thưởng thức phong cảnh bên ngoài xe, bắt đầu buồn rầu suy nghĩ xem quyến rũ anh tốt hơn hay cùng nam nhân trẻ tuổi ở bên nhau sẽ tốt hơn.

Tần Thận không biết suy nghĩ của cô, đang cảm thấy thập phần vui mừng vì quyết định cho cô quay lại trường học, hoàn toàn không đoán được nếu không phải vì gia sản của Tần gia, cô đã sớm quay lại rồi.

Buổi tối khi ăn cơm, Quý Thanh Vinh hiếm thấy ăn hai bát cơm, không chỉ Tần Thận, mẹ Vương cũng rất kinh ngạc, hỏi: “Bà chủ! Trường đại học không cho cơm ăn sao, làm sao đói thành như vậy!”

Quý Thanh Vinh đang nuốt cơm, nghe xong lời nói của bà thiếu chút nghẹn, mọi người lại chịu một trận binh hoang mã loạn, chờ cô bình tĩnh lại, có chút ủy khuất: “Nơi đó đồ ăn thật sự ăn không được, so với tay nghề của mẹ phải thấp hơn tận mười bậc đấy!”

Mẹ Vương nghe xong có chút đau lòng, lanh mồm lanh miệng nói: “Vậy bà chủ về nhà ăn!”

Cô giương mắt nhìn Tần Thận, một bộ khó xử bộ dáng.

Ngón tay Tần Thận khẽ nhúc nhích, nhớ tới ngày thường cô ân cần vì anh múc canh, trưa nay trong bát mình lại trống trơn, cũng lập tức gật gật đầu: “Ngày mai giữa trưa tôi tan tầm cũng tiện đường đón cô cùng trở về.”

Quý Thanh Vinh vui mừng khôn xiết, ngọt ngào ứng thanh “Được”, liền nhanh tay nhanh chân giúp anh lấy một chén canh xương đầy ắp.

Mẹ Vương ở một bên vui tươi hớn hở, vui mừng vì tính tình bà chủ so trước đây tốt hơn không ít.

Mà Tần Bình lại có chút buồn bực, trước sau cảm thấy tình huống trước mắt có điểm kỳ quặc.

Tần Thận đang ở trong phòng làm việc cùng người khác nói điện thoại, lúc này, cửa bị gõ hai cái, anh cau mày, nói: “Tiến.”

Người tới không phải anh dự kiến Tần Bình, là sắc mặt xấu hổ Quý Thanh Vinh.

Anh đối cô nói: “Đợi chút.”

Ngay sau đó, lại cùng người bên kia nói tiếp, anh dùng tiếng Anh, Quý Thanh Vinh nghe không hiểu, nhưng biết ngữ khí của anh không được tốt.

Một phút sau, anh nhanh nhẹn tắt điện thoại, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Quý Thanh Vinh có chút xấu hổ, tay phải nhẹ nhàng cào cào cửa, rũ mắt nói: “Hôm nay không mang dụng cụ, bàn vẽ thuốc màu đều của bạn học, tôi muốn trả tiền cho bọn họ.”

Cô có chút khó mở miệng: “Tôi không có tiền…”

Anh lẳng lặng nhìn cô, cảm thấy chính mình sơ sẩy rồi. Trước đây tiền tiêu vặt của cô đều do Tần Anh Hoa đưa, hiện giờ ông không còn nữa, Quý Thanh Vinh tất nhiên không có tiền.

Nhớ đến mấy lần trước cô cùng Hà Vận đi chơi, tuy đi dạo qua không ít địa phương, nhưng cũng không mua gì, chắc vì trong túi không có tiền.

Tần Thận cúi đầu ở trong ngăn kéo lấy ra mười mấy cọc tiền, trên mặt anh mang theo xin lỗi: “Bên trong chỉ có từng này, ngày mai lấy thêm cho cô.”

Quý Thanh Vinh liên tục xua tay: “Không cần nhiều như vậy.”

Anh giúp cô gói tiền vào túi da, đem nó đẩy hướng cô, nói: “Bây giờ cô ở bên ngoài đi học, có thể phát sinh tình huống bất ngờ, nữ nhân vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút tiền bên người.”

Trong lòng cô lặng lẽ vui mừng, cảm thấy lời nói này của Tần Thận quá hợp bản thân tâm ý, liền ỡm ờ nhận lấy.

Phút cuối cùng còn thập phần “trịnh trọng” cùng anh nói ngủ ngon, mệt đến mức khiến Tần Thận trước khi đi ngủ còn tự hỏi có phải là ba anh lúc còn sống không cho cô tiền, mới khiến cô thấp hèn như vậy.