Chương 2: Yếu đuối

Tần Thận ở lại công ty nửa ngày, xử lý công việc chồng chất nhiều ngày, vừa giải quyết hết tất cả công việc, vội vàng trở về thì thấy một màn mẹ kế bị người làm nhục. Nhìn sang nữ nhân kia, một bộ tùy thời đều có thể khóc bộ dáng, làm anh càng thêm tức giận.

Nam nhân kia kêu đau, hối hận nói lung tung ở lãnh địa Tần gia. Một tay khác của hắn miễn cưỡng nâng lên, nặng nề tát bản thân, vừa tát vừa không ngừng nói xin lỗi: “Là tôi sai tôi sai, xin cậu chủ Tần tha thứ.”

Nam nhân cao lớn cũng không quan tâm hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn hướng cô.

Nam nhân đáng khinh hiểu rõ, chảy đầy mặt nước mắt nước mũi, cuống quít nhìn Quý Thanh Vinh, van xin cô tha thứ: “Bà Tần, đều là tôi sai, là do cái miệng bẩn thỉu của tôi, nói nhưng lời khó nghe, tôi không nên dùng cái miệng này nữa. Xin bà Tần tha thứ cho tôi.”

Quý Thanh Vinh hơi nghiêng thân, sương lạnh trên mặt chưa tan, thể hiện rõ ràng không muốn để ý hắn.

Tần Thận suy nghĩ: Dù yếu đuối, vẫn có vài phần tính tình.

Người nọ cảm nhận lực đạo trên tay càng nặng, sợ đến mức nước mắt toàn bộ đều chảy ra tới, hoảng loạn gọi cô, miệng nhắc đi nhắc lại biết sai rồi.

Với tính tình của Quý Thanh Vinh, trước đến giờ đều là có thù tất báo, chỉ trừng phạt một chút như vậy liền bảo cô tha thứ, tất nhiên không thể. Bất đắc dĩ hiện mẹ Vương lại đứng bên cạnh cô, không còn cách nào khác, cô chỉ phải rũ mắt gật đầu.

Tần Thận buông tay ném hắn sang một bên, tiếp lấy thuộc hạ đưa đến khăn tay nhẹ lau ngón tay, một liếc mắt cũng không đưa cho hắn, chỉ căn dặn nói: “Sau này không cho phép hai người họ đến Tần gia.”

Người nam nhân còn lại đã sớm bị dọa ngốc, nghe được lời này cũng kinh hãi tột độ, hai người ủ rũ đi phía sau người bảo vệ, dần dần không thấy thân ảnh.

Chuyện này mang đến động tĩnh không nhỏ, khách đến viếng đều tò mò hướng bên này nhìn. Tần Thận hơi hơi mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi, mời các vị ăn uống ngon miệng.”

Tại tang lễ Tần lão gia mà cô gây ra hỗn loạn, giống như chê Tần lão qua đời quá muộn. Nhưng thấy bộ dáng cậu chủ Tần gia như vậy bảo vệ mẹ kế, có lẽ lời đồn anh trở về sẽ đuổi mẹ kế ra khỏi Tần gia là không chính xác.

Sau khi xử lý ổn thỏa, Tần Thận cau mày, nâng ngữ khí: “Làm phiền cô cùng tôi đến đây.”

Từ “Làm phiền” anh nói không có nửa phần áy náy, Quý Thanh Vinh tự động co rúm, nâng lên can đảm đuổi kịp bước chân anh.

Dù sao cũng là mẹ kế con chồng, Tần Thận vẫn ngại hiềm nghi, không đi quá xa nhóm người tại tang lễ, chỉ đưa cô tới ban công.

Mặt nam nhân hướng cô, bả vai rộng chặn đi cảnh sắc phía sau lưng anh. Cô nghe thấy thanh âm của anh: “Cô là bà chủ nhà họ Tần, sao phải như vậy ép buộc cầu toàn, không nên nhịn thì không cần nhịn.”

Kỳ thật anh muốn nói tàn nhẫn hơn một chút, trước đến nay anh ghét giống cô tính toán nữ nhân, vì thân phận rốt cuộc thu lại liễm vài phần.

Quý Thanh Vinh thầm nghĩ: Còn không phải vì nhà anh còn mẹ Vương như vậy coi trọng quy cũ người hầu, lúc nào cũng nhìn chằm chằm tôi, tức giận đến mấy tôi cũng không dám xả.

Cô rũ mắt, giấu đi chân thật ý nghĩ, nồng đậm lông mi ở khuôn mặt thanh tú hiện ra bóng ma, càng thể hiện yếu đuối.

“Tôi hiểu…”

Nữ nhân vô cùng đáng thương, chồng vừa qua đời, liền bị anh mắng đến không dám ngẩng đầu. Mẹ kế anh năm nay mới 23 tuổi, so với anh còn nhỏ hơn 5 tuổi. Tần Thận càng thêm phiền, có lẽ không nên cùng cô nói nhiều.

Sắc mặt Tần Thận cứng rắn: “Cô về trước đi.”

Quý Thanh Vinh thuận theo, thấp thấp lên tiếng: “Được, tôi trở về.”

Cô lướt qua anh, gió nhẹ thổi qua, mùi thơm quả quýt thoáng truyền đến. Không giống nước hoa bình thường trên thị trường, là loại hương vị tươi mát, mùi thơm không nặng. Tần Thận phát hiện quanh mũi mình giống như bị khóa lại, mùi hương kia quanh quẩn bên người anh, mãi không tan.

Ma xui quỷ khiến, anh quay đầu nhìn bóng dáng nữ nhân, chỉ thấy dáng người nữ tử lay động, tuy mặc một bộ màu đen sườn xám, cũng mang đến vô hạn phong tình.

Tần Thận chuyển thân: Nữ nhân này, tại tang lễ vẫn thích xịt nước hoa.

Bên cạnh có vị khách tới hỏi thăm tình hình kinh doanh tơ lụa của Tần gia, Tần Thận sóng mắt nhẹ chuyển, sắc mặt không đổi tiếp chuyện.

Đi đến phòng nghỉ, mẹ Vương không biết từ đâu xuất hiện, ở cô bên tai nói thầm: “Bà chủ à, cô không thể rộng lượng chút sao? Đây là sự kiện quan trọng của Tần gia, sao lại để sự tình hỗn loạn khó coi như thế.

Quý Thanh Vinh giận sôi máu, ngữ khí không tốt trả lời bà: “Tôi cảm thấy tôi rộng lượng rồi! Nếu là ngày thường, tôi nhanh xé nát miệng tên lưu manh kia!”

Mẹ Vương nhớ tới phản ứng hàng ngày của bà cô nhỏ, lại không dám tiếp tục nói cô, đổi đề tài, thân thiết hỏi: “Mệt mỏi cả ngày rồi, đói bụng sao? Để mẹ đi hấp bánh gạo nhân đường đỏ cho phu nhân.”

Cô sờ bụng, đúng là hơi xẹp rồi, ngoại trừ ăn một bát cơm nhỏ sáng nay thì đến bây giờ cô vẫn chưa ăn thêm gì. Cô gật đầu, bà giúp việc vội rời đi.

Năng lực của Quý Thanh Vinh không cao, nhưng rất giỏi thu phục lòng người. Cô ở Tần gia ba năm, không chỉ làm Tần Anh Hoa đối cô không mang bất kỳ phòng bị, rõ ràng còn khiến người giúp việc tại Tần gia cũng quý mến cô.

Đó là vì cô biết cách đối đãi bọn họ. Tần Anh Hoa thường không ở nhà, phu nhân trẻ tuổi trong lúc vui vẻ cũng thường bày trò vui đùa hoặc tặng món quà nhỏ cho bọn họ. Mấy người giúp việc có tuổi thì giống y hệt các ông bà già góa vợ/chồng, tự nhiên trong nhà xuất hiện một nữ chủ nhân với độ tuổi như cháu gái bọn họ, lúc đầu cảm thấy kỳ quặc, nhưng dần dần thành quen, cảm thấy căn nhà hiu quạnh của Phó gia trở nên có sức sống hơn.

Quý Thanh Vinh lẻ loi ngồi, nghĩ đến bộ dạng hận sắt không thành thép lúc nãy của Tần Thận, trong lòng liền sung sướиɠ. Từ trên trời rơi xuống này con riêng dường như cực kỳ không thích nhìn cô “ngoan ngoãn truyền thống” tính cách, nhưng lại không thể không ép buộc bản thân duy trì thái độ tôn kính với cô. Cô chỉ cần tiếp tục bảo trì bộ dạng vâng vâng dạ dạ, nói không chừng sau này muốn tái hôn cũng dễ dàng hơn chút.

Đúng vậy, Quý Thanh Vinh muốn tái hôn, nếu vẫn là doanh nhân, càng tốt. Cô vốn dĩ không phải loại người trinh tiết liệt nữ, dù Tần Anh Hoa bảo dưỡng được khá tốt, trên thân còn lưu lại tuổi trẻ khi bộ dạng anh tuấn, nhưng rốt cuộc vẫn lớn hơn cô 27 tuổi. Trước đây cô ngoan ngoãn ở nhà họ Tần, chỉ bởi vì nhà này thật sự có nhiều tiền, Tần Anh Hoa cũng đồng ý cho cô tiêu tiền. Nhưng bây giờ Tần Anh Hoa đã chết, con trai hắn đã về, cô không thể tiếp tục từ Tần gia đạt được lợi ích gì nữa. Sau này Tần Thận cưới vợ, chuyện cô bị đuổi chỉ là sớm hay muộn.

Hiện tại cứ giả vờ nhu nhược để Tần Thận bớt cảnh giác, sau này dễ dàng trốn chạy.

Trong đầu cô vui sướиɠ rạo rực suy nghĩ về thời gian hạnh phúc trong tương lai, bên kia Tần Thận lại đau đầu không dứt. Anh rất ít cùng nữ nhân giao tiếp, huống hồ là giống mẹ kế anh như vậy chưa chạm vào đã rơi lệ tiểu nữ tử.

Nghĩ tới nữ nhân kia mắng cũng không cãi lại, đôi mắt nhìn chính mình còn mang theo sợ hãi yếu đuối, Tần Thận thầm nghĩ, sau này chính mình nên hạn chế về nhà, để tránh người khác nhìn thấy khuôn mặt bi thương của cô, lại truyền rằng anh cái này con riêng làm khó mẹ kế chuyện linh tinh.