Chương 3: Túc trực bên linh cữu

Cả đời Tần Anh Hoa đều theo đuổi bản thân ông lý tưởng, nếu không cũng sẽ không dưới áp lực miệng đời xỉa xói vẫn kiên trì cưới Quý Thanh Vinh. Ngoài ra, khi còn sống ông cũng lập di chúc nói rõ ràng khi chết đi muốn được hỏa táng thi thể, không muốn chôn.

Nhưng tại tang lễ có một vị gọi là Bà Ba từ quê quán bên kia tới viếng, kiên trì dặn dù không chôn cũng phải túc trực bên linh cữu bảy ngày. Ai dám cãi, lập tức lấy quải trượng* gõ đối phương rồi giận mắng “Đồ con cháu bất hiếu”.

* Quải trượng là cây gậy mà các ông bà già sử dụng để đi lại

Từ lâu Bà Ba đã không hài lòng Quý Thanh Vinh, bởi vì hai năm trước cô cùng Tần Anh Hoa thành hôn nhưng vẫn chưa về quê chào bà. Bởi vì chút khó chịu này, bà liền yêu cầu cô túc trực bên linh cữu.

Tần Thận cau mày, thấy không hợp lý với yêu cầu này. Tần gia có nhiều người, bên cạnh đó ba anh từ khi còn sống vẫn đối như vậy hủ tục không quan tâm, thời điểm này thời tiết lạnh, đêm đã muộn, sao lại yêu cầu một nữ nhân ở lại túc trực linh cữu.

Bà Ba lại nói: “Họ Quý gả cho A Hoa hai năm rồi, nếu bây giờ không muốn túc trực cạnh linh cữu, tin này truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh nha.”

Quý Thanh Vinh thầm nghĩ: Bà ở lại trực cùng tôi.

Nhưng ngại Tần Thận, cô đành thuận theo. Nam nhân thấy cô đồng ý, liền nói tiếp: “Ban đêm trực một lát là được, cô ấy còn phải trực ban ngày.”

Thần sắc nam nhân nhàn nhạt, ngữ khí kiên quyết. Bà Ba thấy thế, cũng đành đồng ý. Đuôi lông mày cô nhẹ giật, cô đã sớm biết việc này không dễ làm, nếu đã trực linh cữu thì cũng không thể trực một nửa lại trở về đi.

Ban đêm, có tin tức truyền đến từ bến tàu, báo công ty Hoa Thông có lô hàng hóa bị giữ lại, cần Tần Thận đến xử lý. Anh vừa rời đi, sau đó bà Ba liền tiến vào linh đường, ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương, nắm quải trượng đối cô chỉ tới chỉ lui: “Eo cô sao lại sụp xuống thế kia, làm sao, quỳ cũng cần hiện ra dáng người à?

Quý Thanh Vinh khẽ cắn môi, một lần nữa thẳng eo.

Cô không để ý tới bà ta, bà càng thêm ồn ào: “A Hoa của ta, mới 50 tuổi, đã bị hồ ly tinh khắc chết.”

Năm đầu tiên, Quý Thanh Vinh không danh không phận đi theo Tần Anh Hoa, lời nào khó nghe cô cũng đã nghe qua, đối cô từ hồ ly tinh này không nâng lên bất kỳ tác dụng. Mí mắt cô cũng không nâng, chỉ rũ mắt niệm Chú Vãng Sanh.

Lưng nữ tử thẳng thắn, một cây trâm đem toàn bộ tóc dài búi lên, trán cô có nhỏ vụn sợi tóc rũ xuống, che khuất gần nửa khuôn mặt. Dù như vậy, lại trong mông lung bóng đêm, đem thanh lệ ngũ quan phác hoạ càng thêm xuất trần.

Mặt bà Ba trầm xuống, không thích cô thoải mái như vậy, liền đem quải trượng đánh tới trên lưng cô, giận mắng: “Niệm kinh mà vẫn dụ hoặc nam nhân! Ban ngày thì ép Thận nhi đuổi đi anh em trong họ! Da^ʍ phụ!”

Lần này tay bà cụ dùng lực mạnh, đầu óc Quý Thanh Vinh tê dại, ngã trên mặt đất, trên lưng nóng rát đau nhắc, hẳn là bầm đến xanh tím.

Một lát sau, cô vẫn không ngồi dậy, duy trì tư thế quỳ rạp trên mặt đất. Bà Ba có chút hoảng sợ, không lẽ đánh ra chuyện rồi, tuy bà nặng tay, nhưng không đến mức này.

Bà cụ đứng lên, muốn nhìn xem, không lẽ con ranh này thật sự mong manh yếu đuối như vậy, không đánh chết là được. Ai ngờ Quý Thanh Vinh bỗng nhiên ngẩng đầu, vươn tay về phía trước, trong miệng thê lương mà gọi một tiếng “Chồng ơi”!

Trái tim bà Ba nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch, bị kinh sợ mà nặng nề ngã ngồi trên mặt đất!

Chỉ thấy tóc mai nữ nhân mới bị đánh ngã xuống đất hơi loạn, một đoạn tóc đen rơi ở sau người, cô vươn ra đôi tay mềm nhỏ như ngó sen, đang ở giữa không trung vuốt ve.

Bà cụ chăm chú nhìn qua, phát hiện phía trước cô là chậu than phía sau bài vị, trong đêm đen trước mặt hai người bọn họ, vừa nhìn thấy, liền có một luồng khí lạnh chạy từ gan bàn chân xông thẳng đỉnh đầu!

Bà nhìn đến khóe mắt cô rơi xuống hai giọt lệ, trong miệng lẩm bẩm: “Chồng ơi, anh đã trở lại… Anh về gặp em sao?”

Trong mắt cô vô hồn, hoàn toàn không giống đang diễn. Bà Ba kinh hãi đến quải trượng cũng không kịp nhặt, lập tức liền vừa lăn vừa bò ra khỏi linh đường. Vừa rồi bà còn bắt nạt vợ hắn, bây giờ vong hồn trở về, người đầu tiên hắn muốn tìm không phải là bà sao?!

Chờ bà đi thật xa, Quý Thanh Vinh mới chậm rãi đứng dậy, ngồi ở trên đệm hương bồ. Lúc này bà cụ kia xuống tay thật tàn nhẫn, lúc đầu đúng là cô không dậy nổi, nhưng thấy bà ta đắc ý như vậy, cô mới muốn dọa bà ta.

Cánh tay cô nhẹ nhàng chuyển động, còn chưa chạm vào chỗ bị thương, chỉ cảm thấy đau muốn ù tai. Tay Quý Thanh Vinh nắm thành nắm đấm, hạ quyết tâm sẽ không chỉ dọa một lần như vậy liền bỏ qua chuyện này.

Đến đêm muộn, hôm nay Quý Thanh Vinh thật sự quá mệt mỏi, bất chấp chỗ bị thương trên lưng, cô lập tức ghé vào trên đệm hương bồ ngủ.

Lúc này Tần Thận đang ngồi ở ghế sau trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, phía trước tài xế hỏi anh đi đâu, anh suy tư một chút, trả lời là linh đường.

Khi còn nhỏ anh từng sống ở quên trong khoảng thời gian rất lâu, tất nhiên biết bà Ba không phải là vị trưởng bối có phẩm hạnh không tốt, dù sao trong dòng tộc bà cũng có thân phận cao nhất, trước đây lại từng rất thân thiết với người cụ đã mất của anh, thật sự không thể không nghe theo.

Nhớ đến hình ảnh mẹ kế chỉ biết khóc lóc khi gặp chuyện, Tần Thận xoa xoa giữa mày, ra lệnh: “Đi nhanh lên.”

Chờ anh tiến vào linh đường, lại thấy Quý Thanh Vinh ghé vào đệm hương bồ, nghe tiếng vang nhưng một phản ứng cũng không có, ngủ thật say. Không thấy bóng dáng bà Ba, chỉ còn lại cây quải trượng nằm trên mặt đất.

Tần Thận thở ra một hơi, bản thân đúng là nghĩ nhiều, thiện cảm đối Quý Thanh Vinh thấp vài phần.

Anh tùy ý liếc mắt, lại thấy cô dù ở trong mộng, lông mi vẫn ướŧ áŧ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mày đẹp nửa nhắn, hẳn là ngủ không yên ổn. Tần Thận trầm mặc một lúc lâu, đoán cô đang nhớ Tần Anh Hoa.

Anh xoay người đi ra ngoài, khi tới cửa, thân hình dừng một chút: “Kêu mẹ Vương đến đưa cô ấy về.”

Thuộc hạ thấp thấp lên tiếng, đi theo phía sau anh, một trước một sau ra linh đường.

Quý Thanh Vinh chậm rãi mở mắt, nâng lên tê mỏi lưng, theo ý Tần Thận có lẽ cô không cần tiếp tục túc trực bên linh cữu.

Vừa rồi Tần Thận trở về, khi phía trước truyển đến thanh âm ầm ầm, cô liền tỉnh. Chỉ là vết thương trên lưng thật sự quá đau, nếu vẫn muốn cô tiếp tục ngồi dậy niệm kinh, cô nhất định phải đối Tần Thận tố cáo bà già kia thái độ hung hăng.

Chờ khi mẹ Vương đến nơi cũng không thể không mắng một phen, bà cụ này từ lúc đến đây đã xem thường người hầu bọn họ, chờ nhìn đến vết thương của Quý Thanh Vinh càng thêm tức giận: “Bà lão này thật độc ác!”

Khuôn mặt nhỏ của Quý Thanh Vinh đau đến mức ninh thành một đoàn, vẫn không quên buông lời hung ác: “Tôi đương nhiên muốn trả mối thù này!”

Mẹ Vương đau lòng cực kỳ: “Bà chủ, cô đừng động, ngày mai nói cho cậu chủ, nói cậu chủ mắng bà lão kia!”

Quý Thanh Vinh lắc đầu, rầu rĩ nói: “Không được.”

Mẹ Vương muốn tiếp tục khuyên, bị cô kêu ngừng, trong lòng còn nghĩ bà chủ trẻ tuổi hiểu chuyện chỉ nghĩ gia đình hòa thuận vạn sự hung thịnh đây. Nào biết trong lòng Quý Thanh Vinh âm thầm nghĩ vết thương này cần phải trong tình huống ngẫu nhiên lộ ra, vì với khả năng chối cãi của bà lão kia, mình đi tố cáo cũng không giải quyết được gì.