Chương 4: Vết thương

Ngày hôm sau, Tần gia mời khách ăn tại một khách sạn lớn ở Thượng Hải. Dù là tang lễ nhưng số lượng khách mời cũng chiếm hết ba tầng khách sạn. Quý Thanh Vinh đứng bên cạnh Tần Thận, không giống mẹ kế của anh, ngược lại giống vợ anh.

Mọi người đi qua ghé mắt nhìn, trong lòng thầm than hai người này nhìn qua thật xứng đôi.

Tần Thận nhận ra liền kêu Tần Bình đứng ở giữa hai người.

Quý Thanh Vinh lại tiếp tục đỡ eo, cô vốn là muốn Tần Thận mở miệng hỏi cô có ổn không, nào ngờ anh nhíu mày, trên mặt mang theo một tia không vui: “Cô mệt mỏi thì đi nghỉ đi.”

Quý Thanh Vinh trợn tròn mắt, đúng là cô rất mệt, nhưng tiếp khách không phải việc nhỏ, cô còn muốn sống ở Tần gia thêm một thời gian, cũng không thể lười nhác trong lễ tang của chồng nha.

Tần Thận chuyển ánh mắt qua một bên, một tia dư quang cũng không ném cho cô: “Cô đi đi, không sao.”

Lúc này cô mới miễn cưỡng lên tầng.

Chờ đến bắt đầu ăn bữa trưa, Quý Thanh Vinh vẫn chưa xuất hiện, lúc này bọn họ mới phát hiện không thấy cô đâu. Tần Thận cau mày, gọi mấy người đi tìm cô, bản thân trước mời quan khách khai tiệc, lại qua một khoảng thời gian, tuy là anh cảm thấy phiền phức, nhưng sợ giống hôm qua cô lại tiếp tục bị người quấy rầy, đành tự mình đứng dậy đi tìm cô.

Trùng hợp thế nào, anh vừa từ trên ghế đứng dậy đi ra ngoài tìm cô, đến phòng ăn tại tầng 2 liền thấy vị này hẳn là xuất hiện ở vị trí chủ trì lại đang đứng bất động ở ngoài cửa phòng, không biết đang nghe cái gì, rất tập trung.

Tần Thận đi đến bên cạnh cô, đang muốn mở miệng nói chuyện, một âm thanh sắc nhọn liền truyền vào lỗ tai.

“Cái này đồ đĩ!”

Bà Ba đang lên tiếng, đêm qua bà bị dọa không nhẹ, hôm nay có người thân từ quê đến đây, đương nhiên phải mắng Quý Thanh Vinh cho hả dạ.

“Nhìn bộ dáng khi đi đường của cô đi, hận không thể mang bộ mông kia kéo lên tận trời à, không ôm nam nhân một ngày liền khó chịu! Tôi nhìn thôi liền muốn mang cô bán cho nhà thổ* làm vũ nữ, để cô được ngàn người gối vạn người ngủ, thế mới thỏa mãn mong muốn của cô!”

* Nhà thổ là nơi phục vụ hoạt động mại da^ʍ, giống kỹ viện ngày xưa.

Bên cạnh có thanh âm hùa theo, chứng tỏ bọn họ đều không thích cô.

Tần Thận cúi đầu nhìn thần sắc nữ nhân, chỉ thấy cô hơi rũ mắt, phảng phất giống như không có biểu cảm, chỉ là cánh môi run rẩy vì tức giận, thậm chí chưa từng ý thức được anh đã đến bên người.

Lại nghe bên trong có người nói: “Còn không phải à! Hôm qua con trai của cậu ba cũng bị cô câu mất hồn, bị A Sinh mắng một trận! Nữ nhân như cô, thật nên bị nhốt vào chuồng heo!”

Tần Thận không nghe được nữa, tuy anh ghét bỏ nữ nhân này yếu đuối, nhưng anh vốn được giáo dục từ nhỏ là phải tôn trọng nữ nhân, anh chưa từng gặp qua nữ nhân nào bị mắng khó nghe như vậy. Anh lướt qua Quý Thanh Vinh, duỗi tay đẩy cửa đi vào, hoàn toàn che khuất thân thể gầy yếu của cô.

Quý Thanh Vinh bị bao phủ bởi thân ảnh nam nhân, cô nghe thấy anh nói:

“Các vị đường xa đến tham gia lễ tang ba tôi, A Sinh thay mặt ba cảm ơn. Chỉ là cha tôi xương cốt chưa lạnh, các vị lại ở đây đối bà chủ của Tần gia nói những lời linh tinh, đây là không hợp đạo lý đúng không?”

Mọi người bên trong im như tiếng ve mùa đông, chỉ có bà Ba đánh bạo trả lời: “Chúng ta này những ông bà già cũng chỉ đang nói đôi câu việc nhà, chính là A Sinh, nghe lén không phải là tác phong của cháu nha.”

Nói xong liền cười vài tiếng, tiếp tục nói: “Là có người dạy cháu hư a.”

Bà nâng đầu ra bên ngoài duỗi, có ý chỉ cô.

Tần Thận hơi hơi mỉm cười, mang Quý Thanh Vinh lui về sau một bước, trước khi đóng cửa lưu lại một câu nhẹ nhàng: “Đường xá xa xôi, các vị, ăn xong liền sớm đi về đi.”

Nữ nhân trước mặt anh buông xuống đầu, hoàn toàn nhìn không ra suy nghĩ của cô. Cô nhìn như trầm tĩnh, anh vẫn biết, lúc nãy anh vừa bước ra, khiến cô sợ tới mức phát run.

Trong lòng Tần Thận cảm thấy phiền muộn, anh trước nâng chân hướng tầng một đi đến: “Đi thôi, ăn cơm.”

Quý Thanh Vinh nhìn bóng dáng anh, chợt thấy có chút quái dị. Lúc trước vì đau lưng nên cô ở trong phòng ngủ một giấc, sau đó khi xuống tầng thì đi ngang phòng ăn của bà lão kia, nghĩ cho bà ta nếm chút mùi vị khổ sở, ai ngờ đúng lúc bắt gặp bà ta đang nói xấu mình.

Nghe đi nghe lại bà ta mắng “Đồ đĩ”, “Đàn bà nɠɵạı ŧìиɧ”, cô nghe đến mức lỗ tai đều mọc kén, đang muốn đẩy cửa đi vào dọa bà ta, không ngờ Tần Thận yên lặng xuất hiện.

Chỉ ở chung ngắn ngủn một ngày, cô liền biết con riêng của cô là kiểu ngoài lạnh trong nóng.

Quả nhiên, Tần Thận vừa ra mặt đe dọa bọn họ, khi đối mặt cô trong mắt còn mang theo thương hại, không lạnh nhạt giống mấy ngày trước.

Lúc này Quý Thanh Vinh rất cần loại thương hại này, cô suy tư một chút, chạy chậm hai bước đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Tôi không phải.”

Tần Thận quay đầu, nhìn hai mắt cô sương mù mênh mông, lại muốn rơi lệ. Anh không biết vì sao, chỉ cần nghĩ nữ nhân này lại khóc thì cả người bực bội, đành chuyển qua một bên mắt, lên tiếng: “Hử”

Quý Thanh Vinh cắn cắn môi, tiếp tục bổ sung: “Tôi không có quyến rũ anh ta, không phải… Đồ đĩ.”

Hai chữ phía sau dường như khó khăn lắm mới nói ra khỏi miệng, ngón tay Tần Thận giật giật, ngữ khí đạm bạc: “Không cần giải thích, đi xuống ăn cơm đi.”

Anh đương nhiên hiểu, với tính cách của ba anh, sẽ không mang nữ nhân không sạch sẽ vào nhà.

Gặp phải anh, Quý Thanh Vinh với đầy thân bản lĩnh cũng không có chỗ sử dụng, không cam lòng đi theo phía sau anh.

Đúng như cô tính toán, Tần Thận tin vài phần, vai diễn lần này của cô có thể nói là hoàn mỹ không tì vết, cô cực kỳ phù hợp với thân phận góa phụ bị khinh thường của nhà hào môn.

Đến buổi chiều, người mẹ Vương sai đi mua thuốc cuối cùng cũng tới. Vì nghĩa trang vốn cách nội thành rất xa, không có hiệu thuốc.

Mẹ Vương muốn giúp cô bôi thuốc, nhưng Quý Thanh Vinh không cho, bà cô này xuống tay không biết nặng nhẹ, lần trước lấy ráy tai cho cô còn đến mức sắp lấy ra máu.

Mẹ Vương cũng có tuổi rồi nên không phải làm gì, liền đứng cùng một bé giúp việc khác mắng bà lão kia, vô tình bị cậu chủ Tần gia đi ngang qua nghe được.

“Bà già xấu xa! Xuống tay quá nặng! Lưng bà chủ thâm đến tím xanh, nhìn thật đáng thương! Như vậy non mịn da thịt, nếu ông chủ vẫn còn, xót đến chết mất.”

Bé giúp việc gật đầu, đồng tâm hiệp lực mắng bà già kia.

Tần Thận cau mày, cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch đến đau, chỉ một hồi giữa trưa không gặp cô, không ngờ cô bị bà Ba đánh một trận?

Anh đi đến bên ngoài phòng nghỉ của Quý Thanh Vinh, đang định gõ cửa, cửa phòng bị gió thổi đẩy ra một khe hở, ánh mắt nhìn vào, vừa lúc nhìn thấy Quý Thanh Vinh vén lên vạt áo bôi thuốc.

Anh chỉ liếc mắt một cái, trước mắt liền là tuyết sắc. Trên bóng loáng tuyết trắng lưng treo lên một đường xanh tím vết thương, nhìn ra được là bị vật gì đập đến. Nhưng, ngoài nơi đó, anh còn thấy vòng eo thon có thể ôm hết trong một tay, bên trên eo được phủ bởi màu xanh đen cái yếm, tiếp đến là ngọn núi hơi lộ ra độ cong của cô…

Phảng phất cô cảm ứng được cái gì, cô ngẩng đầu, chỉ thấy cửa phòng bị gió thổi ra khe hở. Cô xoa ngực, cho rằng tự mình dọa mình, đứng dậy đi đóng cửa.

Tần Thận đứng trên hành lang, ánh mắt anh thâm trầm, nhớ đến bộ dạng chật vật hốt hoảng chạy trốn của bản thân lúc nãy không khỏi lắc đầu. Anh đã hai mươi tám tuổi, không phải chưa bao giờ cùng nữ nhân gặp gỡ, chỉ là những người anh từng gặp không hề giống Quý Thanh Vinh. Cô nhu nhược, gặp chuyện liền rơi nước mắt, lại kiên cường, chuyện bị đánh cũng không nói nửa lời, tình nguyện chịu thiệt.

Cô không phóng khoáng hẳn vì quá khứ là vũ nữ, khϊếp đảm lại là vì chịu đựng quá nhiều khinh thường. Trực giác của doanh nhân khiến chuông cảnh báo trong lòng anh kêu vang, tại sao anh đối nữ nhân này mang thương tiếc tâm tình?

Tay Tần Thận nắm thành nắm đấm, dù sao là trai đơn gái chiếc, sau này nhất định phải cách xa cô một ít.