Chương 7: Hà Vận

Hôm sau, Quý Thanh Vinh ở trong phòng cọ xát đến 9 giờ mới ra khỏi phòng. Ngày xưa vì duy trì hiền thê lương mẫu hình tượng nên mỗi ngày cô đều dậy sớm cùng Tần Thận ăn sáng. Nhưng hôm nay bất đồng, nhân dịp tối qua anh say được đến đồng ý, cô sợ Tần Thận đổi ý, nên quyết định từ từ rồi dậy.

Không ngờ vừa xuống đến chân cầu thang, liền nhìn thấy nam nhân cao lớn đang ngồi trước bàn ăn uống cháo.

Cô ổn định tinh thần, giơ lên tươi cười cùng anh chào hỏi: “Cậu chủ, chào buổi sáng.”

Dù trước đây Tần Thận bảo cô gọi thẳng tên anh, nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ quái, nên vẫn cứ gọi anh là cậu chủ, anh thấy thế cũng không nói gì thêm.

Anh gật đầu, lời ít ý nhiều nói: “Chào buổi sáng, cô Quý.”

Khóa mắt anh đã sớm nhìn thấy cô, chỉ là hôm nay nhìn cô không giống thường ngày. Trong ba tháng này, ở trước mặt anh Quý Thanh Vinh vẫn thường mang khuôn mặt sầu khổ, hôm nay lại như tắm mình trong gió xuân, hiển nhiên tâm trạng rất tốt. Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám màu xanh đen, không giống như trước đây âm trầm, dù vẫn là màu tối, lại có thêm vài phần linh động.

Mẹ Vương thấy cô đi ra ngoài, không khỏi hỏi: “Bà chủ, cô muốn đi ra ngoài a?”

Trong lòng Quý Thanh Vinh căng thẳng, ghét bà nhiều miệng, nhưng vẫn xoay người lại, nói: “Đúng rồi, tôi đã hẹn Hà Vận, hôm nay ra ngoài đi dạo.”

Ánh mắt cô chuyển hướng Tần Thận: “Hôm qua tôi cùng cậu chủ nói rồi.”

Nam nhân bất ngờ, anh vốn dĩ là người say rượu liền quên hết mọi chuyện, hôm nay lúc ngủ dậy thấy bản thân nằm ở trên sô pha phòng khách còn có chút kinh ngạc. Cô đã nói với mình, chẳng lẽ là lúc anh say rượu về nhà vào đêm qua?

Tần Thận gật gật đầu: “Không sai.”

Thấy vậy, mẹ Vương cũng không tiện thêm lời, rốt cuộc bà cũng chỉ là người giúp việc của nhà họ, không nên xem vào chuyện của đôi mẹ con này.

Chờ cô ra cửa, Tần Thận lơ đãng hỏi: “Hà Vận là ai?”

Mẹ Vương đáp: “Là bạn thân của bà chủ, cùng bà chủ thân thiết từ lâu.”

“Cũng là vũ nữ?” Tần Thận nhíu mi.

“Sao có thể!” Mẹ Vương quái dị nhìn anh, “Cô Hà là con gái thứ hai của Hà gia, từ nhỏ đã quen biết bà chủ.”

Anh chỉ biết cô là vũ nữ, nhưng đã từng học ở St. John đại học, anh còn tưởng do ba anh cứng rắn nhét cô vào trường này. Với tình hình này, có vẻ như gia đình cô gặp chuyện nên sa sút?

Muốn hỏi tiếp, nhưng không tiện thể hiện quá rõ ràng, anh tiếp tục ăn cháo, đợi đến văn phòng mới gọi người đi thu thập tư liệu của Quý Thanh Vinh, mang đến cho anh.

Quý Thanh Vinh nghẹn ba tháng, vừa ra khỏi cửa, liền cảm giác cả thể xác và tinh thần thoải mái. Cô cùng Hà Vận hẹn ở cửa chính trung tâm thương mại, hai cô nương vừa gặp mặt, liền nhiệt liệt ôm nhau.

Hà Vận nắm tay cô, khẩn trương hỏi: “Vinh Nhi, như thế nào gầy, người Tần gia không gây khó dễ cho cậu chứ?.”

Quý Thanh Vinh lắc đầu, điểm điểm cái trán của cô: “Cậu nghĩ sao, tớ là người để người khác làm khó à?”

“Đúng rồi đúng rồi, ai dám động vào Quý tiểu thư a!” Hà Vận cùng cô trò chuyện, nhìn trước mắt bạn thân, trong lòng cảm khái.

Vốn dĩ gia đình Quý Thanh Vinh cũng giàu có, hai người từ nhỏ đã quen biết, chỉ là cha mẹ cô đầu tư thất bại, không chấp nhận được bản thân mắc nợ, hai người liền nhảy lầu tự sát, để lại cô lẻ loi một người.

Thiên kim tiểu thư như các cô, khi cha mẹ không còn đã không còn ai để dựa vào. Lúc đầu Quý Thanh Vinh cái gì cũng không có, bất đắc dĩ phải nghỉ học đại học, đi làm thêm để trả nợ. Nhưng chỉ dựa vào một mình cô, thật sự như muối bỏ biển, khi đó Hà Vận cũng muốn giúp cô, nhưng làm thế nào cũng không liên hệ được. Đến mấy tháng sau, mới biết cô được ông chủ Tần bao dưỡng.

Hiện giờ Tần Anh Hoa đã chết, tuy cô làm quả phụ, nhưng rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.

Hà Vận nói sang chuyện khác: “Lịch trình hôm nay như thế nào? Đi chỗ nào chơi, vẫn là Bách Nhạc Môn?”

Quý Thanh Vinh thấy bộ dáng mong chờ của cô, đoán rằng đã một thời gian rồi cô không đến, biết cô hẳn đã nhớ người yêu lắm rồi, liền cười khúc khích: “Vậy đi cùng cậu.”

Vành tai Hà Vận ửng đỏ, có chút thẹn quá hóa giận: “Tớ chỉ nghĩ chúng ta đến đó quen rồi thôi.”

Quý Thanh Vinh che miệng trêu đùa một phen, lúc này mới buông tha.

Đến chạng vạng Bách Nhạc Môn mới mở cửa, hai người từ cửa sau đi vào, ngựa quen đường cũ chạy đến phòng cho khách quý. Hà Vận ngượng ngùng mở miệng, Quý Thanh Vinh liền thay cô hỏi: “Nguyệt công tử đâu? Tại sao không thấy anh ấy?”

Người phục vụ thành thành thật thật trả lời: “Nguyệt công tử ở tầng dưới, có người gọi đi rồi.”

Hà Vận nhất thời tức giận đến đầy mặt đỏ bừng, từ một năm trước quen biết Nguyệt Ngạn tới nay, mỗi tháng tiền tiêu vặt của cô đều đưa đến trên người nam nhân này, hiện giờ chưa quá ba tháng, hắn liền có người mới, làm sao có thể không tức giận.

Quý Thanh Vinh sờ tay cô trấn an, đối người phục vụ trầm mặt: “Cô Hà bao nuôi Nguyệt Ngạn một năm, tại sao bây giờ Bách Nhạc Môn không tuân thủ quy định? Dám để đã có chủ Nguyệt Ngạn đi phục vụ người khác?”

Người phục vụ khó xử đáp: “Vị khách này hơi khó đối phó, bắt buộc phải là Nguyệt công tử, nếu không liền phá nơi này, giám đốc Lưu cũng không có biện pháp, đành phải kêu anh ấy đi tiếp.”

Hà Vận trừng mắt, hùng hổ đi xuống tầng dưới: “Thật là không có quy củ, người của ta cũng dám đoạt!”

Quý Thanh Vinh trợn tròn mắt, cô cùng Hà Vận mấy lần tới nơi này chơi, chỉ vì nhà Hà Vận là chủ trước của Bách Nhạc Môn, tới đây sẽ thuận tiện ẩn nấp. Bây giờ cô lao xuống, không phải đang nói cho thiên hạ con gái nhà ai đang tìm nam nhân ở Bách Nhạc Môn sao!

Quý Thanh Vinh không nghĩ nhiều, chạy nhanh đuổi theo. Còn chưa đυ.ng tới ống tay áo Hà Vận, liền thấy cô nương vẫn thường trốn trong l*иg ngực Nguyệt Ngạn làm nũng đã đá văng cửa phòng, nổi giận gầm lên một tiếng: “Nguyệt Ngạn, anh thật to gan, chỉ gần ba tháng bổn tiểu thư không đến đây đã dám tìm nhà tiếp theo!”

Cô đi theo phía sau, còn chưa đứng vững, nhìn thấy người bên trong, trong lòng thầm mắng một tiếng không tốt.

Nguyên nhân vì người ngồi ở chính giữa phòng, khuôn mặt nam nhân lạnh nhạt, đúng là con riêng của cô Tần Thận.

Hiển nhiên anh cũng bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây, mày lập tức nhíu lại, quanh thân tựa hồ lạnh hơn chút: “Sao cô lại ở đây?”

Hà Vận còn ngốc, cho rằng vốn dĩ không quen biết nam nhân đang hỏi chính mình, chuẩn bị mắng to, không ngờ Quý Thanh Vinh tiến lên, ngữ khí thành thật: “Cậu chủ.”

Lúc này cô mới nhớ ra, cách đây ba tháng khi tham gia lễ tang của Tần Anh Hoa, từng ở phía xa gặp qua vị này một lần.

Cô hiểu ra bản thân đã gây họa, mang mẹ kế của anh đến nơi này chơi, không phải đang đội nón xanh cho Tần Anh Hoa sao!

Hà Vận co rúm người, suy nghĩ cách giải thích, không ngờ Quý Thanh Vinh đứng ở trước người cô, nói: “Tới tìm bạn cũ …”

Cô tạm dừng một chút, rốt cuộc nghĩ ra lý do: “Nguyệt Ngạn nợ tôi tiền, tới tìm anh ta đòi tiền.”

Tần Thận đương nhiên rõ ràng người đánh đàn kia cùng Hà Vận có quan hệ, nhưng mẹ kế tới nơi này, thật sự có chút khiêu chiến nhận thức của anh.

Ngữ khí anh cứng rắn: “Thân phận của cô đặc thù, không nên tới nơi này.”

Quý Thanh Vinh cười, gật đầu đáp: “Không tới, không bao giờ tới nữa.”

Cô lôi kéo Hà Vận: “Chúng tôi đi trước?”

Tần Thận ma sát lòng bàn tay, âm thanh vững vàng nói: “Một lát nữa tôi xong, cùng tôi trở về.”

Quý Thanh Vinh còn chưa cùng bạn tốt chơi tận hứng, nhưng anh đã nói như vậy, cô rất không tình nguyện mà đáp ứng.