Chương 8: Trò đùa

Hai người trở về phòng riêng, ghé vào lan can nhìn các đôi nam nữ đang nhảy tại đại sảnh.

Hà Vận dựa vào lan can, nhớ tới mặt mang lạnh lẽo nam nhân, cùng thái độ của anh đối với Quý Thanh Vinh, không nhịn được tò mò nói: “Vinh Nhi, tớ cảm thấy vị con trai cả này của Tần gia đối với cậu không bình thường nha?”

Cô bĩu môi: “Đương nhiên không bình thường, chắc anh ta rất xem thường tớ.”

Hà Vận lại lắc đầu: “Cậu thấy con riêng nào muốn xen vào chuyện riêng của mẹ kế không?”

Quý Thanh Vinh không để bụng: “Sợ tớ bôi nhọ danh tiếng của nhà bọn họ thôi.”

Cô dừng đề tài này, thật sự không muốn nhắc đến ông thần kia, nói: “Chúng ta đi vào uống chút gì đi.”

Hà Vận gật gật đầu, ba tháng rồi cô chưa đến, bây giờ có thể chơi vui vẻ rổi.

Rượu được mang vào là rượu nhập, hai người từ trước đến giờ vốn ít uống rượu, chỉ uống được nửa chai liền cảm giác cơ thể hơi nóng, có chút chóng mặt. Người say rồi, càng dễ nói chuyện.

“Vinh Nhi, tớ vẫn cảm thấy Tần Thận đối với cậu không bình thường.”

Quý Thanh Vinh vẫn không tin: “Đừng nói bừa!”

Cô “Khanh khách” cười rộ lên: “Đợi lát nữa Nguyệt Ngạn quay lại, cậu quản tốt chuyện của cậu đi!”

Mặt Hà Vận nóng lên, lẩm bẩm: “Chắc chắn khi Nguyệt Ngạn trở về tớ phải trừng phạt anh ta thật nặng.”

“Cậu thấy Tần Thận không, đối với cậu liền vênh mặt hất hàm sai khiến, không giống xem cậu như mẹ kế, thật ra giống xem cậu là nữ nhân của anh ta mà che chở.”

Quý Thanh Vinh vừa nhấp ngụm rượu vẫn còn ở trong miệng chưa nuốt xuống, suýt nữa bị Hà Vận làm sặc, cô đẩy đẩy có điểm say Hà Vận: “Tớ thấy cậu có vẻ say lắm rồi đấy.”

Tuy cô là hỗn thế ma vương, nhưng cũng không khốn nạn đến mức yêu thích con trai riêng của chồng.

Cô thở dài một hơi: “Bây giờ tớ còn đang lo anh ta không thích nhìn mặt tớ, muốn đuổi tớ ra khỏi nhà.”

Suy nghĩ của Hà Vận so cô còn lộn xộn, lập tức nói: “Nếu cậu lo lắng như vậy, không thì quyến rũ anh ta, đến lúc đấy Tần gia lại ở trong tay cậu.”

Cô cầm một quả quýt, vừa bóc vỏ quýt vừa nói, hoàn toàn không để bụng.

Quý Thanh Vinh hoảng sợ: “Cậu đừng nói hươu nói vượn! Bọn tớ là mẹ con đấy!”

Hà Vận hừ thanh: “Bọn cậu cũng không phải quan hệ ruột thịt! Dù sao gần đây cũng không thiếu các chuyện hoang đường! Cậu nhìn người kia là nhà ai …”

Trong lòng Quý Thanh Vinh bồn chồn, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Tần Thận tựa ở trước cửa phòng đàn nhìn cô đánh đàn, vậy mà lại có chút rung động, lòng cô hoảng sợ, vẫy vẫy đầu ném đi hình ảnh kia, uống tiếp ngụm rượu.

Sợ Hà Vận lại nói cái nào đó lung tung lời nói, cô vội vàng chuyển đề tài tới trên người Nguyệt Ngạn.

Hai người ngồi ở một chỗ trêu đùa, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Quý Thanh Vinh tưởng Tần Thận, sợ tới mức vội vàng đứng lên, không ngờ ngoài cửa là một nam nhân xa lạ.

Cô lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Anh tìm ai?”

Nam nhân kia thân thiết đi tới, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, trên mặt mang cười: “Tôi vừa ở bên ngoài nhìn đến hai quý cô đang nói chuyện phiếm, cực kỳ xinh đẹp, liền mạo muội tới gõ cửa chào hỏi.”

Chắc hắn ta thấy hai người bọn họ đứng bên cạnh lan can lúc nãy.

Bộ dạng này của hắn Quý Thanh Vinh đã gặp rất nhiều, đơn giản là muốn làm quen, lập tức cự tuyệt: “Có hai bọn tôi chơi với nhau là đủ rồi, mời anh đi ra ngoài.”

Hắn ta như cũ cợt nhả, chủ động ngồi xuống: “Ba người chúng ta cùng chơi sẽ vui hơn.”

Hắn cúi người muốn kéo Hà Vận: “Quý cô này sao lại ngất rồi, tôi đến đánh thức cô!”

Trong mắt hắn lóe ác ý, hiển nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua.

Quý Thanh Vinh cau mày, cầm lấy quyển tạp chí bên cạnh ném hướng hắn ta, trên mặt mang theo vài phần lạnh lẽo: “Quý ông này, bảo vệ của chúng tôi đang ở bên ngoài, xin hãy tự trọng.”

Nam nhân không hoảng sợ, giống lưu manh thực hiện các hành động vô lại, thỉnh thoảng hắn vẫn ở Bách Nhạc Môn tìm kiếm các tiểu thư nhà giàu đến đây mua vui, các cô gái này tự cho là thân phận mình thanh cao cao quý, nhưng cũng bị hắn làm cho nghiện.

Hắn quay mặt sang hướng Quý Thanh Vinh, ôm bả vai cô: “Quý cô đừng khách sáo như vậy, nếu để người nhà cô biết được, vậy liền mất mặt a …”

Hắn còn chưa nói xong liền kêu thảm thiết một tiếng, cơ thể hắn bị kéo khỏi người cô.

Trái tim Quý Thanh Vinh hơi chút bình ổn, cho rằng Tần Thận tới đón cô, không ngờ vừa quay đầu nhìn lại, liền nhìn đến vệ sĩ của anh đang giữ lấy nam nhân kia, còn anh đang ôm cánh tay tựa cạnh cửa, sắc mặt lạnh lùng.

Nhìn đến đôi mắt anh, tựa hồ cảm thấy anh đang trào phúng cô.

Lúc này Quý Thanh Vinh vẫn có thời gian ở trong lòng phản bác lời nói của Hà Vận: Thế mà nói anh ta đối mình không bình thường, rõ ràng là xem thường được không!

Tần Thận nhẹ nhàng liếc nam nhân kia một cái: “Ném ra ngoài.”

Vệ sĩ của anh xách hắn ta giống như xách con gà đi ra ngoài, lưu lại ba người.

Anh liếc mắt vẫn đang hôn mê không tỉnh Hà Vận, trầm giọng: “Cô Quý, chẳng lẽ cô muốn tôi thời thời khắc nhắc nhở cô, hiện tại thân phận của cô là gì sao?”

Quý Thanh Vinh nuốt nước miếng, lấy ra bộ dáng nhẹ nhàng dịu dàng: “Bọn tôi chỉ uống mấy chén, hắn ta liền xông vào, do tôi không gọi vệ sĩ lên cùng …”

Mắt cô buông xuống, bộ dạng như muốn khóc. Nhưng chiêu này đã vô dụng đối với Tần Thận, hắn vẫy vẫy tay: “Cùng tôi trở về.”

Anh xoay người muốn đi, Quý Thanh Vinh vội vàng gọi lại anh: “Có thể đưa A Vận cùng trở về chứ?”

Anh cau mày, gật đầu rất nhẹ.

Ba người ngồi ghế sau xe, cũng không quá chật, vì Quý Thanh Vinh cùng Hà Vận ôm thành một đoàn, để lại cho anh diện tích lớn đủ cho hai người.

Màn đêm đã buông xuống, vang lên tiếng mưa rơi tí tách tí tách, khiến bầu không khí càng thêm âm trầm.

Khi ra ngoài Quý Thanh Vinh khoác áo khoác lông chồn màu trắng, trên đùi lại không có đồ chắn gió, từ trước đến giờ cô vốn sợ lạnh, nhịn không được lạnh đến phát run.

Tần Thận chú ý tới, nhớ đến lúc cô ra cửa như thế nào vui vẻ, bây giờ lại như vậy chật vật, trong lòng tuy trách cô đến nơi ong bướm uống rượu, nhưng vẫn có chút không đành lòng, thoát trên thân áo khoác đặt ở trong tầm tay cô: “Ban đêm thời tiết lạnh, hai người đắp thêm đi.”

Quý Thanh Vinh cũng không cùng anh khách sáo, cầm áo anh đắp trên người Hà Vận, quay gương mặt trắng nhỏ hướng anh, lộ ra suy yếu cười: “Cảm ơn cậu chủ.”

Hai người yên tĩnh một hồi, Tần Thận lại mở miệng nói: “Có một vài lời với vị trí con riêng nếu tôi nói ra thì có chút không phù hợp. Nhưng với hành động hôm nay của cô, lại không thể không nói. Hiện nay cô là phụ nữ mới mất chồng, ra vào nơi ong bướm như vậy, tổn hại đến danh dự của cô, đây là thứ nhất. Thứ hai, nam nhân lúc nãy dây dưa làm phiền cô, nhưng cô lại không phản kháng không gọi người, có phải không ổn hay không?”

Quý Thanh Vinh đã hiểu rõ, này con riêng, dù đã du học bảy năm, tư tưởng vẫn rất cũ kỹ. Định ở trước mặt anh diễn thêm một thời gian nữa, nhưng thật sự nhịn không được, nói: “Làm sao không ổn? Tôi không gọi nam nhân kia đến, vì sao tôi không phản kháng không gọi người, vì tôi chưa hành động anh liền xông vào. Nếu nói đến việc gì không ổn, đó là anh cùng nam nhân kia giống nhau, vào phòng không gõ cửa mới thật sự không ổn!”

Tần Thận còn chưa phản ứng lại, liền nghe cô nói tiếp: “Tôi là phụ nữ mới mất chồng, đúng thật không nên đi ra ngoài, sau này phải trốn ở nhà anh Tần gia cho đến khi chết mới đúng!”

Nói xong, cô rất có cốt khí mà ném lại áo khoác cho anh, vừa đến rồi biệt phủ nhà họ Tần, Quý Thanh Vinh đỡ Hà Vận xuống xe, lạnh lùng nói: “Tối nay A Vận say, còn phải quấy rầy anh, ở nhờ nhà anh một đêm.”

Tần Thận nhìn bộ dáng khó khăn của cô, suy ngẫm lời nói vừa rồi của bản thân, cũng cảm thấy không quá thỏa đáng, đã khiến cô khó chịu, mới làm một người tính tình nhu nhược như cô phải bộc phát. Nhưng lúc này không còn cơ hội bào chữa, đành đi theo xuống xe.