Chương 5: Mọi Thứ Diễn Ra Theo Lẽ Tự Nhiên

[CẢNH: lớp 12A1 giờ học thể dục]

Cả lớp xếp hàng ngay ngắn đợi thầy.

“Lên điểm danh giúp thầy với lớp”

“Lớp phó kỷ luật kìa, lên đi” – Hạo Nhiên.

“Đây là nhiệm vụ của lớp trưởng, không phải của lớp phó kỷ luật” – Trương Nhân.

“Ơ, thầy kêu kìa, không lên đi” – Hạo Nhiên.

“Thưa thầy, lớp trưởng không chịu lên điểm danh á thầy” – Trương Nhân.

“Lớp trưởng nhanh đi em, lên điểm danh còn học rồi nghỉ sớm” – thầy giục.

Hạo Nhiên đành phải lên điểm danh, Trương Nhân thấy thế cười thầm trong lòng.

Hôm nay thầy cho chạy 5 vòng quanh sân trường, Trương Nhân sức yếu nên chỉ mới chạy được có 2 vòng, cậu thở hổn hển, phải dựa vào gốc cây để lấy hơi. Lúc sau, cậu khỏe lại, chạy chậm chậm để theo kịp các bạn, thấy thế, Khải Hiếu chạy lên đưa chân ra làm Trương Nhân té sóng soài ra sân trường.

Mấy đứa con gái thấy vậy chạy đến đỡ Trương Nhân ngồi dậy, Hạo Nhiên quay lại, từ phía xa không hiểu chuyện gì, chỉ thấy 1 đám bu quanh Trương Nhân, cậu chạy đến.

“Sao thế, mới chạy có mấy vòng đã xỉu à!”

“Cậu không thấy sao? Cậu ấy vừa bị té đấy?” – Ngọc Linh.

“Té gì? Có sao không? Có bị gì không” – Hạo Nhiên.

Trương Nhân kéo ống quần lên, chân cậu bị trầy xước 1 vệt khá to và rỉ máu. Cậu nhăn mặt đau đớn.

“Ai đó đỡ cậu ấy lên phòng y tế đi!”

“Mọi người tránh ra”



Hạo Nhiên lao vào, xoay người đỡ lấy Trương Nhân lên lưng mình, cõng cậu lên phòng y tế.

Trương Nhân cũng kiệt sức, tựa lên lưng Hạo Nhiên. Đột nhiên cậu có cảm giác cơ thể Hạo Nhiên nóng ran, tim đập nhanh. Hạo Nhiên đang cõng Trương Nhân nhưng có thể cảm nhận được hai cánh tay cậu đang run.

Trương Nhân nghĩ: “do thời tiết, hay cậu ấy thấy crush cũng đang học thể dục?”

Đến phòng y tế, Hạo Nhiên đặt Trương Nhân xuống ghế, cô y tế đến băng bó và rửa vết thương cho Trương Nhân.

“Cảm ơn cậu nha”

“Có gì đâu, lần sau đi đứng cho cẩn thận. Nếu có mệt quá thì ngừng lại nghỉ 1 lát rồi chạy tiếp”

Trương Nhân không nói gì, Hạo Nhiên cũng xin phép rời đi.

“Sao hôm nay cậu ấy tốt với mình vậy ta, ủa mà bình thường cậu ấy vẫn tốt với mọi người mà. À mà crush của cậu ấy là ai nhỉ?”

Trương Nhân chồm người nhìn ra cửa sổ, cả sân trường lúc này chỉ có mỗi lớp 12A1 là đang học thể dục, không có lớp nào khác nữa.

“Ủa vậy lúc nãy cậu ấy thấy ai mà cậu ấy run dữ vậy ta, tim đập thình thịch nữa chứ” – Trương Nhân nghĩ.

Cô y tế băng bó xong cho Trương Nhân, cậu đi cà nhắc ra khỏi phòng, đã thấy Hạo Nhiên đứng đợi sẵn.

“Cậu ổn chứ? Chân cẳng vậy rồi về sao”

“Chắc tớ đạp xe được, đau 1 chút thôi không sao đâu” – Trương Nhân vẫn còn nhăn mặt.

“Hay để tớ đưa cậu về, hôm nay tớ đi xe”

“Thôi không sao, tớ tự đi mình được”

Trương Nhân đi thêm 1 bước, không thể đứng vững, cậu ngã đến phía trước, Hạo Nhiên giống như đứng đó đợi sẵn để đỡ Trương Nhân.

Trương Nhân té vào lòng Hạo Nhiên, cậu ôm chặt lấy Trương Nhân. Trương Nhân lại cảm thấy tim Hạo Nhiên đập nhanh, tay chân cậu lại run, lần này mặt cậu đỏ bừng lên.



“Cậu lại thấy crush à? À mà hổm nãy cậu thấy crush sao? Sao tự nhiên tim đập nhanh, rồi người thì nóng ran vậy?” – Trương Nhân thắc mắc.

“Ờ..ờ thì trời nóng, nên tớ cũng nóng theo, chứ crush gì đâu! À mà thôi, để tớ chở cậu về nha, chân cậu có vẻ bị thương khá nặng đó”

Trương Nhân nhìn xuống cái chân đang băng bó của mình, chắc cậu không thể đạp xe về được nữa rồi.

“Ừ cậu chở tớ về dùm nha. Tớ cảm ơn cậu nhiều lắm”

[CẢNH: ở bãi giữ xe]

“Chú ơi, nay con bị té, chân đau, con không đạp xe về được, con để xe ở đây, mai con lấy”

“Sao vậy bay? Đi đứng mắt mũi để đâu? Ừ cứ đậu đó, mai lấy”

“Dạ con cảm ơn chú”

Đoạn, Trang và Linh đỡ Trương Nhân lên xe, Hạo Nhiên đeo cặp của Trương Nhân ở phía trước.

“Xong chưa Nhân”

“Xong rồi, đi thôi, cảm ơn 2 cậu nhé”

Đường buổi chiều khá là đông xe, Hạo Nhiên cố gắng luồng lách nhưng vẫn bị kẹt xe khá lâu. Sợ Trương Nhân bị đau, cậu quay sang hỏi:

“Chân cậu còn đau không?”

“Tớ đỡ rồi, không sao đâu”

Hạo Nhiên nghe xong quay lên, vừa có 1 chiếc xe máy phóng ngang, Hạo Nhiên phải bóp thắng gấp, Trương Nhân lại nhào lên người Hạo Nhiên, theo quán tính, cậu lại ôm Hạo Nhiên lần nữa.

Hạo nhiên tay chân lại run, tim lại đập nhanh

[HẾT CHƯƠNG 5]