Chương 6: Là Gì Của Nhau?

[CẢNH: Hạo Nhiên chở Trương Nhân đến đầu hẻm]

“Cậu để tớ ở đây đi, tớ đi bộ vào!”

“Chân cậu thế kia mà, thôi để tớ chở cậu vào luôn, đã chở đến đây rồi”

Vừa thấy Hạo Nhiên chở Trương Nhân đến, mẹ Trương Nhân thắc mắc.

“Ủa ai vậy con, sao bữa nay xe đâu không đi?”

Trương Nhân bước xuống, thấy cái chăn băng bó của cậu, mẹ cậu lo lắng chạy đến.

“Con sao vậy nè? Con bị gì đây?”

“À nãy học thể dục con bị té, chỉ trầy xước tí xíu thôi mà mẹ, không có gì đâu. Đây là Hạo Nhiên, là lớp trưởng lớp con, chân con bị vậy nên bạn chở con về dùm”

“Bác cảm ơn con nhiều, nhà con ở gần đây luôn à?”

“Dạ nhà con bên quận 7, cũng cùng đường nên con chở Nhân về luôn”

“À vậy à, con vào nhà chơi tí rồi về”

“Dạ thôi con về luôn, cũng chiều tối rồi, ba con ở nhà trông”

“Bác cảm ơn lớp trưởng nhiều nha”

Trương Nhân vào nhà, vừa quay lưng đi thì Hạo Nhiên dặn dò.

“Cậu giữ vết thương cẩn thận, sáng mai tớ sang chở cậu đi học”

“Mai chắc tớ tự đi được mà, không cần cậu sang đâu”

“Cậu để xe ở trên trường thì đi kiểu gì hả ku?”

“À phải rồi ha, quên. Vậy cảm ơn cậu nhiều nha, hẹn cậu sáng mai”

“Ừ tớ về đây. Chào bác con về”

“Con đi học mới có chưa được 1 tuần mà sao đủ thứ chuyện hết vậy Nhân, hết quần áo, giờ tới tay chân, phải biết giữ gìn, cẩn thận chứ con”

“Dạ con biết rồi, do con bất cẩn thôi mà mẹ”

“Thôi vào tắm rửa thay quần áo sạch sẽ đi”

Hạo Nhiên vừa đạp xe đến nhà.

“Nay về trễ vậy con?” – ba Hạo Nhiên.

“Dạ nay con có việc ở trên trường nên con về trễ”

“À thế à, thế mai có đạp xe đi học nữa không”

“Dạ có. Chắc con đi hết tuần này”

“Vô thay đồ tắm rửa ăn cơm đi con”

[CẢNH: 6h kém 10 sáng, Trương Nhân lết ra đầu hẻm]

“Chắc cậu ta chưa đến đâu, nhìn kiểu công tử con nhà giàu thế chắc ngủ dậy muộn, không khéo mình cũng trễ học mất” – Trương Nhân nghĩ.

Thế nhưng, vừa ra đến ngõ đã thấy Hạo Nhiên đứng đợi sẵn.

“Cậu đúng giờ thế à” – Trương Nhân.

“Tớ trước giờ vẫn vậy mà, đã hẹn thì phải giữ lời chứ”

Vừa leo lên xe, Hạo Nhiên móc trong cặp 1 cái áo khoác còn mới, quay sang đưa cho Trương Nhân.

“Nè cậu mặc đi, trời buổi sáng lạnh lắm, mà cậu cũng lạ, trời lạnh thì ăn mặc phong phanh, còn nóng đổ lửa thì bận áo khoác”

Trương Nhân không nói gì, cầm cái áo đển trước người của mình.

“Cậu mặc vào đi chứ, mặc đi rồi đi”



“Ờ, mặc thì mặc”

“Ngoan lắm” – Hạo Nhiên.

[CẢNH: cả lớp xếp hàng lên lớp]

Vừa thấy Trương Nhân, Khải Hiếu giả lơ nhìn qua chỗ khác, còn bọn con gái xúm xít chạy đến:

“Cậu có sao không, có sao không, hôm qua té có đau không, đã đỡ chưa?”

“Cảm ơn mọi người, tớ đỡ đau nhiều rồi, chắc nay mai sẽ đi lại được bình thường”

“Um, thôi tí nữa xuống căn tin bọn tớ bao cậu ăn, ha”

“À ừ cảm ơn mọi người”

Ra chơi, cả đám kéo nhau xuống căn tin, Hạo Nhiên ngồi lại trên lớp. Thấy Trương Nhân treo cái cặp ở phía trước, cậu tò mò lục xem bên trong có gì.

Chỉ có sách vở, 1 cuốn có ép mấy bông hoa phượng, mấy nghìn lẻ, chai dầu, cuốn tiểu thuyết ngôn tình “Mị Quân”.

“Không lẽ cậu ấy đi học mà trong người chỉ có mấy nghìn lẻ sao ta, vậy ăn uống thế nào, hay là Khải Hiếu nó mượn mà nó chưa trả, bữa mình có nghe cậu ấy nói”

Hạo Nhiên cất hết mọi thứ vào, treo lại chỗ cũ, bước đến chỗ Khải Hiếu. Khải Hiếu đang ngủ.

“Ê, dậy tao hỏi cái này?”

Khải Hiếu giật mình thức giấc, nó định mở miệng chửi thì thấy Hạo Nhiên đứng trước mặt.

“Chuyện gì?”

“Mày có mượn tiền gì của Trương Nhân không?”

“Tao không”

“Mày thề là không có đi”

“Tao thề”

Vừa lúc đó, Trương Nhân và đám con gái đi lên. Hạo Nhiên thấy vậy cũng bỏ về chỗ.

“Cậu với Khải Hiếu có chuyện gì á?” – Trương Nhân.

“Có gì đâu, thấy nó ngủ gục nên tớ gọi nó dậy thôi”

“Um, mà sao cậu ấy có vẻ khó gần, không thân thiết với lớp lắm, bữa giờ tớ chưa nói chuyện với cậu ấy luôn đó”

“Kệ nó đi, đời sống nó phức tạp lắm”

“Umm. À tớ có mua cho cậu cái bánh cua nè, coi như trả công cậu giúp tớ hôm nay, chở tớ đi học í”

“Ủa tiền đâu cậu mua, cậu có mấy ngàn lẻ thôi mà? Sao không để dành xài mà còn mua cho tớ chi?”

“Ủa sao cậu biết tớ còn mấy ngàn lẻ?”

“À, ờ thì hôm qua cậu có kể là cậu trả tiền xe tháng á, xong tớ đoán chắc cậu còn ít thôi, tớ nói đại vậy mà”

“À thật ra là Ngọc Linh mua cho tớ 2 cái, tớ ăn 1 cái rồi, còn 1 cái tớ để dành cho cậu thôi, chứ cũng không phải của tớ mua đâu, cậu cứ cầm đi, đừng ngại”

“Ừ cậu nói vậy thì tớ lấy, chứ cậu không mua nha, nếu mua cho tớ là tớ không lấy đâu”

“Hứa, tớ không có mua. Ủa mà sao mặt cậu lại đỏ nữa rồi kìa, hôm nay đâu có nóng đâu?”

“Có đỏ gì đâu, làm gì có chứ”.......

Trương Nhân bước qua chỗ 2 con nhỏ con gái, Hạo Nhiên nhìn thấy vết rách trên áo của Trương Nhân, cậu nghĩ:

“Không lẽ cậu ấy có 1 cái áo để mặc đi học sao ta?”.............

[CẢNH: tiết sinh hoạt lớp cuối tuần]

“Tuần này có gì không cả lớp?” – cô chủ nhiệm hỏi.

Hạo Nhiên đưa tay khều khều lưng của Trương Nhân, ý cậu muốn nói Trương Nhân đứng lên phát biểu thay cho cậu.



“Dạ thưa cô cũng không có gì, chỉ có cô Anh Văn nhắc bạn Hiếu hay lo ra trong giờ học với không nghe giảng. Cô bảo là nói vơi cô để cô xử lý”

Cả lớp bất ngờ vì trước giờ ai cũng ngại đυ.ng đến Khải Hiếu, trừ Hạo Nhiên.

“Hiếu, lần thứ bao nhiêu rồi hả em?”

Trương Nhân và Hạo Nhiên không nói gì, Khải Hiếu quay sang nhìn Trương Nhân tức giận.

“Cô hỏi mấy lần rồi, em nhìn cô nè. Em học cho em hay học cho các bạn, sao lại nhìn các bạn? Năm nay là năm quyết định rồi em, còn có 1 năm nữa thôi, sau năm này các em ra trường muốn làm gì làm, nhưng cố gắng giúp cô có cái bằng tốt nghiệp đi đã. Em có thể học lên, em đi du học, hoặc em học không nổi thì em đi làm, nhưng ráng cho cô cái năm nay đi đã, nha, cô hổng có muốn nói nữa đâu, nói nhiều quá không hay, mà không nói không được”

“Dạ em biết”

“Biết thật không đó, hay nói cho qua chuyện”

“Dạ em biết thiệt mà cô”

“Ừ, còn 1 bước cuối là mời phụ huynh lên là cô chưa làm, với cô cũng không muốn làm, nhưng cô sẽ làm, nếu em bắt cô phải làm, nha”

Chuông reng hết giờ.

“Thôi mấy đứa về đi. À cô nghe nói chân của Nhân bị thương hả em, có sao không?’

“Dạ cảm ơn cô em không sao rồi ạ”

“Ừ, giữ gìn sức khỏe nha em”

“Dạ”

Cả lớp ra về, riêng Khải Hiếu tiến đến chỗ Trương Nhân. Hạo Nhiên lúc này đã ra khỏi lớp. Khải Hiếu nắm áo Trương Nhân, xô xuống bàn.

“Tao đã nói là đừng xía vào chuyện của tao, không nghe à!”

Duy Huy đứng phía sau nhìn thấy, nhanh chóng chuồn ra từ cửa sau.

Trương Nhân chưa kịp hoàn hồn, Khải Hiếu lại nắm áo Trương Nhân lần nữa.

“Lần này tao cho mày biết thế nào là xía vào chuyện người khác sẽ bị gì!”

Nó giơ tay lên định đánh Trương Nhân.

Nó chưa kịp làm gì, từ phía sau, ai đó đạp nó 1 phát thật mạnh, nó chúi về phía trước.

Là Hạo Nhiên.

Không nói 1 tiếng, Hạo Nhiên tiến đến, dần nó liên tục, nó trở tay không được, chỉ nằm chịu trận, mấy đứa con gái lao vào can.

“Muốn đánh Trương Nhân à!”

Trương Nhân cũng chạy đến ôm Hạo Nhiên, kéo cậu ta ra.

“Thôi mà Nhiên, thôi đi”

Khải Hiếu ngồi dậy, lấy cặp bỏ đi ra khỏi lớp.

[CẢNH: Hạo Nhiên và Trương Nhân chuẩn bị về]

“Sao lúc nãy cậu biết mà cậu quay lại vậy?”

“Duy Huy chạy đi nói với tớ nên tớ quay lại, mà nếu tớ không quay lại thì nó đã đánh cậu rồi”

“Cảm ơn cậu nhiều. Nhưng mà Hạo Nhiên nè, đây là chuyện giữa tớ và Khải Hiếu, cậu để cho tớ giải quyết với cậu ấy nha. Tớ cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng nếu cứ kéo dài mãi, thì tớ với cậu ấy cứ như vậy, cũng chẳng đi đến đâu”

“Ủa tớ tưởng tớ với cậu là.....”

“Là gì?” – Trương Nhân thắc mắc.

“À không có gì...thì bạn bè giúp nhau thôi mà, tớ thấy có gì đâu”

“Tớ biết, nhưng tớ sẽ cố gắng tìm cách để nói chuyện với Khải Hiếu, để tớ với cậu ấy không hiểu lầm nhau nữa”

Cả 2 không ai nói gì, hôm nay cũng là ngày cuối Hạo Nhiên chở Trương Nhân đi. Từ tuần sau, cậu có thể đi xe lại rồi.

[HẾT CHƯƠNG 6]