Chương 37: Đồ Nông Cạn!

Nhóm dịch: Bánh Bao

“Nhà tôi đã ăn rồi, chỗ của chúng ta không sản xuất cái này nên tôi không biết làm, thứ này nướng sao nhỉ?” Mã Quế Lan hỏi.

“Cái này còn có thể nướng sao à, giống như khoai lang đó, nấu cơm xong vùi vào lò sưởi, qua một lúc là ăn được.”

Vợ của Tiểu Vương chép miệng: “Hương vị đó, trước kia ở quê mỗi ngày ăn cũng không cảm thấy ngon lắm, mấy năm nay không ăn, giờ được ăn một lần thật sự là rất ngon.”

Mấy nhà khác cũng nhao nhao nói trở về liền nướng vài cái nếm thử.

Tôn Xảo Phượng đi theo phía sau vụиɠ ŧяộʍ nuốt nước miếng, nói thầm với Lý Tố Phân bên cạnh: “Đồ đám đàn bà nông cạn, chưa từng thấy qua thứ tốt hay sao, người khác không cần lại cầm về làm bảo vật.”

Lý Tố Phân khẽ cụp mắt xuống, cũng không nói tiếp, khi nghe Vợ của tiểu Vương nói cái này nấu canh gà uống bổ cơ thể nhất, trong lòng âm thầm cân nhắc làm thế nào lấy một ít từ chỗ Tô Hàn.



Buổi trưa Tô Hàn nấu một chén mì sợi, rưới nước sốt thịt nồng đậm, lại thêm dưa chua cay ngon, trộn cả một chút rau xanh, tư vị cực kỳ đẹp.

Ăn xong bữa cơm này, đồ ăn cô mang từ kinh thành tới hoàn toàn hết sạch, ngay cả hạt dẻ và sơn trai tối hôm qua cũng chia xong cho các chị dâu.

Ngủ trưa tỉnh lại, buổi trưa mặt trời quá nóng, Tô Hàn trên cơ bản sẽ không đi ra ngoài, lần này mua được tấm vả, Tô Hàn thấy tay ngứa ngáy, cầm bút carbon chuẩn bị thể hiện tài năng.

Cẩn thận lật vải, phát hiện cũng không có khuyết điểm quá lớn, chỉ có một ít bên mép không dệt xong có chút lạc quẻ, Tô Hàn cắt một tấm muốn dùng, cầm kim vá lại liền cơ bản không thành vấn đề.

Vải trắng tinh khiết không tốt ở chỗ là không chịu được bẩn, thời gian dài cũng dễ dàng ố vàng.

Tô Hàn trước kia đã từng xem qua video có thể dùng vỏ nho nhuộm màu, nhưng mùa này chưa có nho, cho nên biện pháp này không thể thực hiện được, nghe nói còn có một ít thuốc nhuộm tự nhiên khác, Tô Hàn liền chạy phía sau núi tìm kiếm.