Chương 20: Lên Núi Đặt Bẫy 2

Sở Thấm tự nhận là đã giải quyết được chuyện khó nhất, cô quyết định thưởng cho bản thân một quả trứng luộc.

Sáng nay cô vẫn ăn cháo giống tối qua, nếu không thì tại sao nói thế nào cô cũng không muốn ở cùng người khác chứ? Ở với người khác, quả thật có thể chia sẻ phí sinh hoạt và ít nguy hiểm hơn, nhưng ăn thịt, ăn cơm thì không được tự do. Sống lại lần nữa, còn là niên đại này, Sở Thấm không muốn ba bốn tháng mới được ăn thịt một lần.

Nếu có thể, cô hy vọng được ăn mỗi ngày.

Sở Thấm chống má suy nghĩ, mặc sức tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp... Nghĩ đến cũng không phạm pháp, ngộ nhỡ nó thành thật thì sao.

Chẻ củi xong, lại dọn dẹp vườn rau, sau đó cô vác cuốc và dao chuẩn bị lên núi.

"Hình như mình quên chưa làm gì đó." Trước khi ra khỏi cửa, Sở Thấm bỗng tự hỏi: "Kệ đi, trở về tính sau."

Bây giờ chuyện quan trọng nhất là lên núi đặt bẫy.

Hôm qua lúc Sở Thấm lên núi trời đã tối, cô không nhìn thấy mọi thứ bên đường. Hôm nay lên núi đúng lúc mặt trời nô cao, Sở Thấm có thể nhìn thấy rõ thực vật động vật trên núi này.

Xung quanh núi không có động tĩnh của động vật, đến cả ong mật cũng không thấy bóng dáng đâu.

Cỏ cây thì thưa thớt, đặc biệt ở dưới chân núi thì trụi lủi, rõ ràng là bị dân làng đốn hạ để tích trữ củi.

"Lúc đi chợ thấy khá nhiều người bán củi, mặc dù giá rẻ, nhưng chỉ bán được cho mấy thôn ở quê, hẳn việc buôn bán này cũng rất cạnh tranh." Cô nói thầm.

Đi từ chân núi lêи đỉиɦ núi mất khoảng nửa tiếng, Sở Thấm mới có thể nhìn thấy một vài dấu vết động vật để lại.

Cô cầm cuốc trong tay, thỉnh thoảng lại cuốc cỏ dại lên, quan sát phân và dấu chân trên đất để xác nhận trong núi có sinh vật gì.

"Phân lợn rừng!" Phân này có màu nâu đen, nhìn đã khô rồi, không còn ướt.



Lại đi tiếp về phía trước, có thể nghe thấy tiếng chim kêu ở chỗ sâu nhất truyền ra.

Gà rừng rất thông minh, bình thường khi người nghe thấy tiếng của nó, thì nó đã cất cay bay đi rồi, chỉ để lại bóng dáng màu trắng.

Vậy nên bắt gà rừng không thể cho cô cuộc sống tuyệt đẹp, giống như bà Hoàng ăn may bắt được một con gà rừng, mà lại khiến người trong thôn phải hâm mộ hai tháng.

Không có khả năng đặc biệt, ví dụ như săn thú, thì rất khó có được thịt loại động vật ngon trên núi.

May mà ở gần cuối thời mạt thế, Sở Thấm từng săn thú trong rừng, giao tiếp với động vật là chuyện cô thường làm. Huống chi lúc này động vật vẫn chưa biến dạng, lợn rừng cũng không phải lợn rừng mà sắt cũng không đâm rách được da nó.

"A, hang thỏ." Ở trên đường xuống dốc, cô tinh mắt phát hiện ra một hang động.

Sở Thấm lại đi dạo xung quanh, cô phát hiện thêm hai cái nữa, có lẽ là thỏ khôn nên đã đào hai cái hang khác.

"Ừ, nhìn ở cửa hang thì không nhìn thấy gì. Thế nhưng không sao, thử đốt lửa xem bên trong có con thỏ nào không."

Sở Thấm có hơi hưng phấn, cô lấy bao tải to trong balo ra, để ở trước cửa hang, rồi di chuyển một khối đá chặn cửa hang còn lại, cuối cùng thì đốt lửa vào cửa hang kia. Cô cầm giặt bao tải, dùng sức ấn bao tải vào trong cửa hang.

Một giây, hai giây, ba giây...

Ánh mắt Sở Thấm vừa đảo, giây tiếp theo, một sinh vật mạnh mẽ chui vào trong bao tải!

Sau đó lại có một con nữa, mắt Sở Thấm sáng lên, cô ra sức ấn, ước chừng khoảng năm sáu giây sau thì bịt miệng bao tải lại, dùng dây thằng cột chặt lại.

"Tận ba con lận!" Sở Thấm nhếch miệng cười, cô xách bao tải, suy nghĩ: "Haha, chắc phải có khoảng mười cân, nếu lột da đi thì chắc còn sáu cân."

Sở Thấm tiếp tục đi vào trong, đi vào hồ nước ngày hôm qua, cô quan sát trái phải, sau đó để balo xuống, khởi động tay chân rồi bắt đầu đào hố ở bên rìa hồ nước.