Chương 38: Bão Tuyết Đến 3

Sở Thấm có bột mì, có đồ ăn, có thịt nên đương nhiên ăn sủi cảo.

Nặn bột xong, lấy chày ra để cán bột thành da sủi cảo. Rồi cắt nát cây tể thái tươi mới, trộn vào nhân thịt xay to nhỏ vừa phải, điều chỉnh gia vị xong rồi gói thẳng.

Lần này cô mạnh tay gói hết hai khay, tổng cộng tám mươi sủi cảo lớn.

Bỏ sủi cảo vào trong nước nấu, nấu tới tròn vo bụ bẫm, liên tục nổi lên mặt nước loanh quanh. Mùi thơm độc đáo của nhân thịt heo cây tể thái bị da sủi cao che đậy, nhưng mùi vị mì phở độc đáo của da sủi cảo lại bay bổng ở chóp mũi của cô, cám dỗ người nuốt nước bọt ừng ực.

Sủi cảo chín rục, dùng muỗng làm từ cây trúc vớt lên để vào trong chén, Sở Thấm nêm nếm đồ chấm chua cay cho mình rồi không kìm nén được, vội vàng ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.

Ba cái sủi cảo đầu tiên ăn vị nguyên chất.

Nhẹ nhàng cắn một ngụm, nước canh tràn ra, hương vị tươi ngon lan tràn trong miệng, cây tể thái hoá giải vị ngấy của thịt heo, thịt heo lại cho cây tể thái thêm mùi thịt, Sở Thấm thật sự muốn một hơi nhai một trăm lần sủi cảo, cẩn thận thưởng thức hương vị trong đó.

Nếm xong vị nguyên chất thì ăn vị chua cay.

Thịt con hoẵng lần trước đổi được một chai tương ớt và hai cân giấm chua, hương vị không tệ lắm, Sở Thấm nếm xong là thích, thậm chí suy tính mình có nên làm một ít vào năm sau không.

Vị sủi cảo chua cay kí©h thí©ɧ vị giác, vị tươi bị áp đảo, nhưng lại nâng hương vị lên. Sở Thấm thật sự muốn mình có hai cái miệng, ăn cả hai loại cùng lúc.

Vừa ăn vừa uống canh, cái gọi là nước dùng thay đổi vị ban đầu, húp nguyên một chén canh sủi cảo lớn vào bụng, dường như khí lạnh trong cơ thể bị đẩy ra ngoài, ép chúng nó liên tục toát ra bên ngoài.

“Uầy! Thoải mái…”



Sở Thấm than thở, tựa lưng vào ghế một cách thoải mái dễ chịu.

Không cần để sủi cảo còn dư lại trong không gian, để thẳng ở bên ngoài, không bao lâu trời giá rét sẽ đông cứng lại. Sau khi bị đông cứng, đặt vào trong hũ nhỏ, đậy nắp lại rồi để lên trên cửa sổ. Không cần sợ dính, lúc muốn ăn thì chỉ cần cho thẳng vào nồi là được.

“Còn lại mấy thứ này…” Sở Thấm xoè ngón tay đếm số: “Ngày mồng tám tháng chạp, tết ông táo, giao thừa.” Được rồi, chắc là có thể ăn tới giao thừa.

Cô ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết lớn bay đầy trời ở ngoài phòng, mặt đất được bao phủ trắng xóa.

Tuyết càng lúc càng lớn, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, sang năm sẽ là năm được mùa sao?

Sở Thấm rất mong đợi.



Thời gian trôi đi, Sở Thấm đã xuyên qua đầy một tháng.

Mấy ngày nay trời luôn có tuyết rơi, nhà cô lại vắng vẻ, cái cầu duy nhất để tới được đây bị tuyết dày phủ kín, tạm thời không ai tới quét dọn.

Tuyết ở dốc núi sâu tới mắt cá chân thâm, sân sau nhà có vài cây bụi trúc, bị tuyết đè tới mức gãy vài nhánh, thường thường có thể nghe được tiếng trúc gãy.



Tuyết lông ngỗng bay lả tả, đúng là rất có phong cảnh nghệ thuật —— nếu như cô không cần phải dậy quét tuyết mỗi ngày.

Nhờ phúc của nguyên chủ, Sở Thấm cũng hiểu vài câu thơ về tuyết.

Bất kể là trời chiều tuyết sắp đổ gì đó, hoặc là muôn vàn cây hoa lê nở, dù gì Sở Thấm chỉ cầu mong: Đủ rồi đủ rồi, đừng rơi nhiều như vậy!

Lại rơi tiếp thì nóc nhà của cô sắp chịu không nổi rồi.

Ba ngày trước, tuyết chỉ tạm lên tới mắt cá chân, bây giờ lên thẳng lòng bàn chân, mơ hồ có khí thế của bão tuyết.

Ngày hôm đó, Sở Thấm dậy sớm, trèo thang quét tuyết ở nóc nhà, rồi dọn sạch tuyết ở sân trước, tạm thời quét sân sau ba ngày một lần.

Quét xong, nhanh chóng chạy vào nhà, rót chén canh gừng nóng hầm hập, đợi tới khi cả người đổ mồ hôi, Sở Thấm mới dám thả lỏng cơ thể.

Cô rất sợ chết, đang phiền muộn vì mình không mua hai viên thuốc hạ sốt ở phòng y tế ở trong thôn lúc đi họp chợ.

Trong thôn không có thuốc tây, nhà họ Tần cũng không có. Sở Thấm phát hiện gần đây mình đúng là thả lỏng quá nhiều, tính cảnh giác bị giảm xuống.

“Không thể như vậy được, về sau phải chuẩn bị đầy đủ mới được.” Cô âm thầm nói: “Cũng phải xếp thuốc vào kế hoạch.”

Lửa than trong bếp lò thỉnh thoảng vang tiếng tanh tách rất nhỏ, Sở Thấm xoa xoa tay, đứng dậy bắt đầu chuẩn bị kiểm kê nguyên vật liệu đã để dành.

“Chuẩn bị qua mùa đông!”