Chương 39: Kiểm Kê Vật Tư 1

Tuyết phủ kín cả thôn, người trong thôn cũng chính thức bắt đầu tiến vào trạng thái trú đông.

Sở Thấm không biết những người khác chuẩn bị như thế nào, chứ lúc này nhà cô đã cố gắng chủ bị rất đầy đủ.

Đồ vật trong nhà không tính là nhiều, hầm trú ẩn không có sử dụng, tất cả vật tư đều đặt ở trong tủ quầy ở phòng ngủ.

Phòng ngủ có hai tủ quầy, tủ quầy hơi lớn một chút là do cha của nguyên chủ làm, cái nhỏ hơn thì là hồi môn của mẹ nguyên chủ.

Cái nhỏ ở gần bên cửa sổ, gạo mì cô mua và thịt hôm đó cô muốn ăn, cùng với rau xanh các thứ đều đặt ở trong đó.

Lúc này Sở Thấm dùng chìa khóa mở cửa tủ quầy ra, hai tầng dưới cùng đặt bốn cái chậu gốm nhỏ hết sức chỉnh tề.

Trong đó hai chậu nhỏ là dưa chua và đồ chua mà hôm qua cô mới ướp, hai cái còn lại là gạo và mì.

Trải qua nhiều ngày tiêu hao, mì còn 18 cân, mà gạo chỉ có hơn 26 cân.

Nói cách khác toàn bộ gạo được chia từ nhà chú Sở đã tiêu hao hết, số còn lại đều do cô đi chợ hai lần mua về.

Gạo và mì không còn nhiều lắm, nhưng may mắn cô vẫn còn khoai lang. Khoai lang và các loại thực phẩm khác đang ở trong một cái tủ khác, đợi lát nữa rồi kiểm kê.



Sở Thấm tràn đầy phấn khởi cúi người xuống ngửi ngửi chậu dưa chua, đây là do thím Sở dạy cô dùng rau cải để làm. Thím Sở thậm chí tặng thêm cho cô chút bã rượu làm nguyên liệu, tạm thời vẫn chưa có mùi.

Nhưng chậu đồ chua khác lại có vị chua mặn nồng, vào mùa đông ăn cực kỳ bắt cơm. Bản thân chỉ ngửi thoáng qua mà miệng mồm và khẩu vị đều mở to.

Chờ dưa chua lên men xong, cô sẽ nghĩ cách tìm cá để làm cá dưa chua. Cá dưa chua nguyên chủ từng ăn ở nhà cha dượng, mùi vị rất ngon.

Dưa chua dùng để xào nội tạng dê, mấy ngày hôm trước cô đã xử lý xong thịt dê bỏ vào trong nồi hầm thật lâu. Nấu xong còn chưa ăn, đang đặt ở tầng trên cùng của tủ quầy này.

Ngoài những thứ này cô còn có 48 quả trứng gà, 6 quả trứng vịt, những thứ này đều đổi từ thịt con hoẵng, đặt ở tầng thứ hai trong tủ quầy.

Bên cạnh trứng gà có hai giỏ đồ ăn, là củ cải và giá đỗ được phát hôm qua, cùng với cải thảo chỉ còn lại một nửa.

Bởi vì trận tuyết này vượt xa dự đoán, đồ ăn trong vườn rau lớn lên không được như ý muốn.

Củ cải bởi vì nhiệt độ đột ngột hạ xuống không ổn định, có lẽ là đã ngừng sinh trưởng. Tuy nhiên vào ngày thứ hai khi tuyết rơi Sở Thấm đã dùng rơm rạ đắp ở trên củ cải, cũng không biết có thể chữa cháy được không nữa.

Cải thảo thì chịu lạnh, nên vẫn ổn.

Những món ăn khác chết thì chết, nghẻo thì nghẻo vậy. May mà cô có tầm nhìn xa, trước khi tuyết rơi đã đào mấy thùng đất, đang đặt ở phòng tạp vật.



Đất này dùng để trồng chút rau xanh rất tốt, vài ngày nữa cô sẽ có rau ăn.

Sở Thấm kiểm kê xong, nghiêm túc ghi lại từng món vật tư trên giấy.

Những thứ này không chỉ là vật tư để trải qua mùa đông, còn phải chống đỡ đến sang năm khi cô nhập nhóm lương thực đầu tiên vào kho.

Nhưng… Nghĩ tới đây Sở Thấm cũng thấy đau răng, thiếu chút nữa thì bùng cháy.

Khoảng thời gian trước cô đến chỗ bí thư chi bộ thôn để dự định lấy lại đất của mình, mặc dù bí thư chi bộ thôn không muốn cho lắm.

Bí thư chi bộ thôn còn cảm thấy nghi ngờ đối với năng lực của cô.

Lúc ấy bí thư chi bộ thôn đã khϊếp sợ, khϊếp sợ đến mức quên hút thuốc, nghi hoặc nói: “Đây là 5 mẫu ruộng lận đấy, còn có núi trúc ở trong rừng trúc, núi trà bên cửa thôn, cả đất của miếu thổ địa ở bên cạnh sau núi nhà cháu cũng là của cháu… Nhiều như vậy cháu có thể chăm sóc xử lý nổi không?”

Cái gì?

Sở Thấm kinh hãi, Sở Thấm thật sự không biết gia sản của mình phong phú đến vậy. Hóa ra từ “đất” trong ruộng đất không những chỉ đất đai có thể trồng chút đậu chút rau trên sườn núi, mà còn là đất trên núi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có nói đến những thứ này!