Chương 13: Học nghề

Nhưng trong nhà cũng không khá hơn ngoài trời bao nhiêu, một là do công suất đèn điện trong nhà không đủ sáng, màu ngả cam nhiều hơn, hai là khi áo khô thì vết trà khá rõ ràng. Kết quả là khi quần áo ướt, lại không thấy mấy vệt màu nâu đâu.

Mặc dù dấu vết đã biến mất nhưng Lâm Tĩnh luôn cảm thấy vết trà không dễ tẩy rửa như vậy nên cô chỉ có thể tiếp tục vò quần áo cho đến khi Trương Tú Mai đi ra nhìn thấy liền nói: “Đừng giặt, con giặt như thế, quần áo này không mặc đến tháng thứ hai đã hỏng”

“Vết trà nếu không giặt sạch, khô lại càng khó giặt.” Đây là áo sơ mi trắng, nếu không giặt sạch vết trà, phần trên thân trên sẽ dễ thấy.

Trương Tú Mai cũng cảm thấy đáng tiếc, nói: “Vậy cứ ngâm trước đi, ngày mai mẹ sẽ giặt, ban đêm đèn mờ quá không thấy rõ, dù con có ba xát mạnh đến đâu cũng vô dụng.”

Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút nói: “Vậy con giặt bộ đồ khác.”

Lần này Trương Tú Mai không ngăn cản Lâm Tĩnh, đồng ý rồi xoay người quay về phòng. Lâm Tĩnh đem quần áo khác vò sạch sẽ, cũng không thèm đi tìm bau nước, chỉ vắt qua vòi nước rồi xả sạch.

Phơi quần áo xong, Lâm Tĩnh về nhà khóa cửa lại, mấy ngày nay bố và anh trai cô đều phải trực ca đêm, sáu bảy giờ sáng hôm sau mới về.

Đóng cổng xong, Lâm Tĩnh quay người đi vào nhà chính.

Có một chiếc giường đôi ở phía bên phải của lối vào nhà chính, một chiếc tủ quần áo ba cánh được đặt ở nơi rộng rãi, một sợi dây thừng được kéo từ trên cùng của tủ quần áo đến cửa sổ để treo một chiếc bức mành rơm, phía sau bức mành là chiếc giường đơn Lâm Tĩnh ngủ.

Nhưng sau khi Lâm Tĩnh vào phòng không trở lại giường của mình, mà leo lên giường đôi, lấy đế giày trong tay Trương Tú Mai: “Để con làm.”

Trương Tú Mai “ừ” nhường công việc trong tay cho con gái, xong rồi dùng tay dụi mắt, tự giễu cợt nói: “Mẹ già rồi, mắt cũng ngày càng vô dụng.”

“Mẹ bớt khâu vá lại đi thì mắt mẹ bac ban sáng hơn người khác.” Lâm Tĩnh sớm muốn thuyết phục Trương Tú Mai, vừa cầm giày vừa nói: “Mua một đôi giày chỉ tốn 3 hào, đeo thoải mái mà không cần phiếu vải, cái gì mua được không nhất thiết phải tự làm.”

“Con nói nghe thì dễ vậy 3 hào không phải tiền à?” Trương Tú Mai có suy nghĩ khác với con gái: “Tình huống nhà ta không phải con không biết, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.”

Lâm Tĩnh im lặng, hai năm qua thực sự là khó khăn đối với nhà họ Lâm, năm trước vì anh trai kết hôn, ba cô đã ứng trước một năm tiền lương vốn là mỗi tháng trừ 40 đồng thì cuối năm trước đã trả hết. Nhưng giữa năm, mẹ cô bị gãy xương phải nhập viện, tình trạng không nghiêm trọng nhưng ca phẫu thuật tiêu tốn rất nhiều tiền, trừ đi tiền xưởng bồi thường thì ba cô còn ứng nửa năm lương và vay mượn một ít tiền từ người thân và bạn bè.