Chương 30: Tranh luận

“Cho nên, trong lòng chị Vương, thanh niên chưa lập gia đình đều có thể thấy người này yêu người kia, tùy ý đổi đối tượng được đúng không?” Lâm Tĩnh bất đắc dĩ nói: “Chị Vương, chị có hiểu lầm rất lớn đối với thanh niên độc thân chúng tôi. “

Những lời này xem như là thọc vào tổ ong vò vẽ, trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn về phía Vương Hiểu Lệ, ánh mắt tràn đầy sự chỉ trích.

Mặc dù nhóm hai có rất nhiều công nhân lớn tuổi nhưng hầu hết những người này đều có con gái chưa lập gia đình, nếu tin tức về việc này của Vương Hiểu Lệ truyền ra ngoài, con gái của họ sẽ tìm bạn đời như thế nào?

Vương Hiểu Lệ không ngốc, rất nhanh liền hiểu ý tứ của Lâm Tĩnh, hận đến nghiến răng nghiến lợi, Lâm Tĩnh đúng là chó cắn Lã Động Tân (không biết lòng tốt của người khác), trên mặt lại giả vờ cười nói: “Tĩnh Tĩnh, cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.” Vừa nói, chị ta vừa liếc Phương Á Lan cái nhìn đầy ẩn ý:

”Tôi cảm thấy tiếc cho cô!”

Vương Hiểu Lệ ra chiêu họa thủy đông dẫn (dẫn sự việc gây họa cho bản thân đến nơi khác) thành công khiến Phương Á Lan phẫn nộ, mặc dù buổi sáng cô ta diễn trò phô trương cấp bậc của Triệu Hoằng Nghị trước mặt mọi người, cô ta có ý định khiến Lâm Tĩnh phải hối hận, nhưng tạm thời cô ta vẫn chưa muốn xung đột trực diện đối với Lâm Tĩnh. Vì vậy, mặc dù trong lòng mắng Vương Hiểu Lệ thích chọc gậy bánh xe, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ như nghe không hiểu ý tứ của Vương Hiểu Lệ.

Lâm Tĩnh cũng cho rằng Vương Hiểu Lệ là một kẻ thích chọc gậy bánh xe, ai gặp chuyện gì chị ta cũng phải nhúng tay vào, người khác xen vào là giúp đỡ an ủi người khác, còn chị ta thì không, thổi gió bên tai châm ngòi ly gián khiến một đám người đánh nhau sứt đầu mẻ trán, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều bị chị ta trộn lẫn làm cho cãi nhau đến to chuyện, sau một thời gian dài, mối quan hệ của Vương Hiểu Lệ với mọi người trong xưởng thật sự không tốt.

Chắc bản thân Vương Hiểu Lệ cũng tự cảm nhận được, tuy không thay đổi được tật xấu hay khıêυ khí©h châm ngòi, nhưng năm nay chị ta đã kiềm chế bản thân hơn trước rất nhiều. Ngoài ra, Lâm Tĩnh không thích gây rắc rối, chị ta cũng lo lắng là chỗ làm của hai người đối diện nhau, mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều chạm mặt nhau, thứ có thể bao dung được thì bao dung, vì vậy một năm nay hai người đều hòa thuận với nhau, dù sao cũng không có xung đột gì quá lớn.

Có lẽ vì vậy mà Vương Hiểu Lệ cảm thấy Lâm Tĩnh là người nhu nhược, yếu đuối, không có chủ kiến, ở trước mặt Lâm Tĩnh không thèm che giấu ác ý châm ngòi ly gián.

Nhưng trên thực tế, người có thể nhẫn nại được thì nhẫn nại, không đồng nghĩa là người đó hèn nhát, Lâm Tĩnh cũng vậy, chỉ là do chưa giẫm đến giới hạn cuối cùng.