Chương 531: Kẻ Sĩ Ba Ngày Không Gặp

Cô nhìn nhóc con trong lòng nói: “Mắt có to không, sống mũi có thẳng không, sau khi sinh chẳng phải đều thấy được hay sao? Hơn nữa con gái em làn da trắng trẻo hồng hào, sau này chắc chắn sẽ giống em.

Trần Như cũng nói: “Em và đồng chí Kỷ lớn lên đều rất đẹp, con các em lớn lên sẽ có một nửa của các em, dáng vẻ chắc chắn không tệ.”



Thẩm Văn Lệ nhìn cô bé đang cười khanh khách trong lòng Tống Ngọc Bình, vẻ mặt dần dần trở nên dịu dàng: “Hình như cô bé không sợ người lạ một chút nào?”

“Là không sợ người lạ, sau khi tỉnh dậy ai ôm con bé đều sẽ cười. Trương Tú Mai mỉm cười nói.

Tống Ngọc Bình nhớ tới, hỏi: “Đúng rồi, con bé tên là Tây Tây phải không?”

Lâm Tĩnh trả lời: “Tên là Kỷ Lâm Hi, Hi là chữ Nhật có thêm Hy Vọng vào bên cạnh, nhũ danh thì gọi là Tây Tây, Tây trong Đông Tây Nam Bắc. (1) (1)Tên của con gái nu9 là ŁAKH, chữ Hi (lỗ) trong tên gồm bộ nhật (E) và chữ hy vọng (5) ghép thành. Nhũ danh Tây Tây là chữ Tây(PE) trong Đông Tây Nam Bắc (4 PFJ4). Sử dụng từ đồng âm lên và Pỹ đều đọc là xã.

Trương Tú Mai rất hài lòng với câu trả lời của con gái mình, nói với nụ cười nở hoa trên khuôn mặt: “Cháu không biết hai vợ chồng chúng nó chọn một cái tên khó khăn như thế nào đâu, vừa mới mang thai đã bắt đầu suy nghĩ rồi, hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa quyết định được, mãi đến cách hai ngày trước khi đứa bé chào đời mới quyết định”

“Cái vấn đề đặt tên này, càng coi trọng càng khó quyết định” Tống Ngọc Bình mỉm cười nói: “Là cái nào?” (2) (2) Đoạn này có thể hiểu là Tống Ngọc Bình đang đóng giả thành na9 và nu9 đang phân vân không biết chọn tên gì, kiểu “Chọn cái nào, cái nào, cái nào...bây giờ”.

Trần Như nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Khẳng định là song mộc lâm.”

Lâm Tĩnh cười nhạt gật đầu: “Đúng vậy.

Tống Ngọc Bình chợt nhận ra: “Họ của các em giống nhau đúng không ? Đây là một cách chọn tên hay, nhưng họ của chị và lão Hoàng không giống nhau." Giọng điệu vô cùng tiếc nuối.

Trần Như mỉm cười hỏi: “Nếu như có thể kết hợp với nhau, em có dự định sinh thêm một đứa nữa không?”

Mặc dù Tống Ngọc Bình không có ý nghĩ này, nhưng cô ấy vẫn nói đùa cười hỏi: “Điều đó cũng không phải là không thể.”

Ngoại trừ mấy người Tống Ngọc Bình, hai ba con Lâm Quốc Văn cũng tới một chuyến, còn mang theo con trai của Lâm Vệ Đông tới.

Vốn dĩ Trần Phương cũng muốn đến, nhưng Lâm Vệ Đông nghĩ mang cô ta đến không những không thể xoa dịu được mối quan hệ, mà còn đổ thêm dầu vào lửa nên không đồng ý. Vì việc này Trần Phương mất bình tĩnh, nói: “Không phải chỉ là sinh con gái thôi sao, em không thích đi!” Còn để Lâm Vệ Đông giữ con trai.

Trong sáu tháng qua Lâm Vệ Đông thường đưa con trai đến nhà em rể để tìm cảm giác tồn tại, thái độ của mẹ anh ta đối với cháu trai cũng đã được cải thiện. Ngay cả Lâm Tĩnh, nhìn thấy thằng bé cũng hay trêu đùa, Kỷ Minh Quân bởi vì sắp làm ba, cũng có nhiều chủ đề để nói với anh ta hơn.

Có thể nói, hiện tại con trai chính là sợi dây liên kết mối quan hệ giữa Lâm Vệ Đông mẹ em gái và em rể, lúc quan trọng như em gái vừa sinh con, anh ta làm sao có thể không mang con trai đến được?

Vì thế lại có một hồi lời nói tốt đẹp khuyên bảo.

Cũng không nói gì khác, chỉ là vấn đề phân bổ nhà ở trong đơn vị, thông thường việc xin nhà ở cho công nhân viên trong hai hoặc ba năm đã được xem là nhanh, ngay cả đối với một đơn vị lớn giàu có và hống hách như xưởng tiện, bởi vì có nhiều nhân viên, mà vẫn như cũ sư nhiều thịt ít. Đối với những người như Lâm Vệ Đông mới được chuyển sang làm việc chính thức chưa đầy hai năm, nếu như không có quan hệ, năm sáu năm cũng không đăng ký được nhà ở cho nhân viên.