Chương 532: Kẻ Sĩ Ba Ngày Không Gặp

Nhưng Lâm Vệ Đông đã mượn danh tiếng (3) của Kỷ Minh Quân, thiết lập mối quan hệ với chủ nhiệm phân xưởng của họ, mà chủ nhiệm xưởng của họ có quen biết với người phụ trách phân bổ phòng, từ đó giúp anh ta dàn xếp.

(3) Nguyên văn là quang ()%) nghĩa là ánh sáng, vinh dự... nhưng mình thấy không hợp nên để là danh tiếng cho dễ hiểu.

Vì vậy Lâm Vệ Đông nộp đơn vào nửa đầu năm, đến tháng chín đã có tin tức.

Thực ra sau khi sinh con, Trần Phương cũng không có mong ngóng gì chuyện phân nhà, bởi vì họ đã đổi phòng với Lâm Quốc Văn rồi Trần Phương đã có ý định đổi phòng từ lâu, lúc đó Lâm Tĩnh chưa kết hôn, lúc đó cũng đề cập đến, nhưng có Trương Tú Mai đè nặng, nên chuyện này không thành.

Sau khi Trương Tú Mai chuyển ra khỏi nhà, Trần Phương lại nhắc đến chuyện này, nhưng trước khi nói với Lâm Quốc Văn, Lâm Vệ Đông đã lập tức không đồng ý, anh ta lo lắng Trương Tú Mai sẽ phát điên nếu biết chuyện.

Nhưng khi con trai họ được sinh ra, gian phòng hai người ngủ thậm chí còn không chứa nổi hai chiếc ghế đẩu, chứ đừng nói đến nỗi của đứa trẻ, ba người ngủ cùng nhau thực sự rất khó chịu, cho nên khi Trần Phương nhắc đến chuyện này, Lâm Vệ Đông cũng đồng ý..

Lâm Vệ Đông đã gật đầu, Lâm Quốc Văn đương nhiên sẽ không phản đối, vì vậy vấn đề thay đổi phòng đã được giải quyết.

Ngủ trong phòng chính quả thực thoải mái hơn ngủ trong phòng nhỏ, nhưng chiếc giường đơn phía sau tủ thực sự khó coi, Trần Phương ở mấy ngày liền muốn vứt chiếc giường đi.

Lúc đầu Lâm Vệ Đông vẫn không đồng ý, nghĩ rằng sau này cho dù mẹ không quay lại, thì ít nhất cũng phải giữ lại chiếc giường cho bà ấy. Nhưng Trần Phương mỗi ngày đều nói, hơn nữa anh ta thấy Trương Tú Mai đang sống rất tốt trong nhà Lâm Tĩnh, dường như không muốn quay lại sống ở đây, thái độ của anh ta dần dao động, hai vợ chồng dành nửa tháng, cuối cùng đã cho đi chiếc giường đơn.

Sau khi đổi sang một căn phòng lớn, không có giường đôi, đẩy tủ quần áo vào, Trần Phương cảm thấy không gian lập tức trở nên rộng rãi, cô ta gặp ai cũng mỉm cười với mọi người trong suốt mấy ngày.

Trần Phương đang sống tốt trong ngôi nhà chính, nhu cầu nội tâm của cô ta về một ngôi nhà mới đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng Lâm Vệ Đông rất biết cách thuyết phục Trần Phương, anh ta không nói hiện tại đang ở căn nhà nhỏ và đông đúc như thế nào, chỉ nói rằng căn nhà trong xưởng tiện lớn hơn và rộng rãi hơn, ngoài ra còn có phòng khách và nhà bếp riêng.

Trần Phương trước nay chưa bao giờ là người dễ thỏa mãn, cho dù không biết, nhưng đến khi nghe Lâm Vệ Đông nói đến, cô ta lập tức động tâm, đừng nói là để Lâm Vệ Đông đưa cô ta đi, canh giữ cô ta...được không, Lâm Vệ Đông sẽ không từ chối để cô ta đi.

Cho dù thế nào, kết quả cuối cùng là mặc dù chậm một tiếng, nhưng Lâm Vệ Đông vẫn thuận lợi đưa con trai mình ra ngoài.

Con trai của Lâm Vệ Đông tên là Lâm Học Binh, tháng bốn năm nay mới chào đời, được năm tháng tuổi. Mặc dù tháng còn nhỏ, nhưng cậu bé được nuôi dưỡng không tệ, không hề nhỏ hơn những đứa trẻ sáu bảy tháng tuổi, hơn nữa còn trắng trẻo mập mạp thoạt nhìn rất đáng yêu.

Chỉ là Tây Tây vừa mới sinh ra, ăn xong liền bắt đầu ngủ, cho nên mặc dù con trai Lâm Vệ Đông tràn đầy năng lượng, nhưng hai đứa trẻ vẫn không thể cùng nhau chơi đùa.

Đương nhiên, hiện tại Lâm Vệ Đông không hy vọng tới hai đứa nhỏ lại cùng nhau chơi đùa, anh ta mang theo con trai tới đây, chủ yếu là muốn lộ mặt trước mặt ba người lớn.

Sự mong đợi của Lâm Vệ Đông cũng không hề uổng công, mặc dù trong lòng Trương Tú Mai bây giờ yêu thích Tây Tây, nhưng địa vị của cháu trai trong lòng bà cũng không thấp, cho dù so với ba thằng bé phía trước. Hơn nữa Lâm Học Bình rất gần gũi với bà ấy, vừa nhìn thấy bà ấy liền dang rộng tay ôm lấy bà ấy, bà ấy cũng không kháng cự, liền ôm lấy cháu trai của mình từ trong ngực Lâm Vệ Đông dỗ dành.