Chương 34: “Trọng sinh”

Lúc này Vương Linh Linh bất chấp tất cả, nước mắt rơi xuống, ủy khuất khóc nức nở: “Con không muốn gả cho Từ Sương! Mẹ, vì sao mẹ không nói với Triệu Quân về con?”

Lý Xuân Quyên bị nước mắt của con gái hù dọa đến nhảy dựng lên, nghe câu sau càng không thể bình tĩnh được: “Linh Linh! Con đang nói gì thế hả? Từ Sương là đứa có điều kiện tốt như thế sao con không gả mà lại muốn gả vào nhà họ Triệu hả? Con có biết nhà họ Triệu…”

Vương Vĩnh Thuận nhanh chóng đánh gãy câu nói của Lý Xuân Quyên: “Nhà chúng ta và nhà họ Từ đã qua lại nhiều năm, giờ con nói điều này thì có ích gì?”

Lý Xuân Quyên bị Vương Vĩnh Thuận đánh gãy mới nhớ tới trong phòng này không chỉ có mỗi bọn họ mà còn có Vương Anh ở đây.

Vương Vĩnh Thuận bày ra vẻ mặt xin lỗi: “Tam nha đầu, hay là con đi về nghỉ ngơi trước đi, chị Linh Linh của con không ngủ đủ nên mới nói mê sảng đấy.”

Vương Anh chớp đôi mắt: “Nhưng con còn chưa ăn no….”

Vương Vĩnh Thuận nhìn Vương Linh Linh đang thở hổn hển, trái tim co lại: “Vậy con đem nồi thịt gà qua nhà đi, bác trai và bác gái đã ăn no rồi.”

Có đồ ăn Vương Anh dễ nói chuyện hơn nhiều, trực tiếp đưa nồi gà hầm qua nhà bếp của mình.

Dù sao cách một gian nhà cô cũng có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Vương Anh vừa đi, Vương Vĩnh Thuận liền lạnh mặt xuống: “Nói đi, đầu óc của con có phải bị úng nước rồi đúng không? Không cần Từ Sương vậy mà một hai phải gả cho người kết hôn lần hai?”

Con gái của ông ta ngay cả tên của người ta cũng đã biết thì chắc chắn đã biết rõ tình huống nhà họ Triệu rồi.

Vương Vĩnh Thuận không rõ hiện giờ trong lòng mình tức giận nhiều hơn hay là khó hiểu nhiều hơn, chỉ có thể tra vấn Vương Linh Linh trước.

Vương Linh Linh lau nước mắt: “Bố không hiểu. Triệu Quân chắc chắn sẽ có tiền đồ rất lớn.”

Vương Vĩnh Thuận tức giận: “Thằng đó có tiền đồ thì có liên quan gì đến con? Nó là kết hôn lần hai, con vào đó làm mẹ kế thì thằng đó có thể có tiền đồ gì? Mang con đi theo tùy quân à?”

Vương Linh Linh ngẩng cổ lên: “Bố không hiểu.”

Triệu Quân chính là có tiền đồ rất lớn, tương lai chờ anh ta xuất ngũ trở về mang theo cả nhà làm giàu, là người đầu tiên trở thành nhà bạc vạn trong cả mấy công xã xung quanh!

Không riêng gì nhà bạc vạn mà anh ta còn trở thành nhà giàu số một, còn con gái con trai của anh ta cũng có tiền đồ!

Vương Linh Linh cảm thấy bố mẹ cô ta không biết nhìn người, người như Triệu Quân, cô gả qua đó giống như cầm chắc trong tay cổ phiếu định sẵn sẽ chạm giá trần, về sau chỉ cần ngồi chờ tăng giá trị bản thân là được!

Vương Linh Linh cầu xin: “Bố, bố gả con cho Triệu Quân đi! Con rất rõ ràng, mẹ kế thì mẹ kế, có hai đứa nhỏ của Triệu Quân xem như bớt được việc, con làm mẹ kế cũng được.”

Lời này vừa nói ra Vương Vĩnh Thuận còn chưa nói gì thì Lý Xuân Quyên đã dành trước.

Bà ta chỉ thẳng mặt con gái nhà mình mà mắng: “Con bị mất não à hay là mắt đã bị mù? Mẹ kế dễ làm lắm sao? Con gả qua đó chính là người ngoài, là tiểu nha hoàn phải hầu hạ người ta! Nhà họ có con trai con gái, còn con cái gì cũng không có! Chị con gả lên trên trấn còn con đi gả cho thằng lấy vợ hai? Con bảo em trai con sau này làm người thế nào đây? Nói với vợ nó thế nào?”

Mặc dù Lý Xuân Quyên yêu thương con gái nhưng cứ nghĩ đến việc con gái nhà mình đi làm mẹ kế đắm mình trụy lạc trong chuyện đó làm sao bà ta không tức giận được chứ? Mẹ kế là chuyện dễ làm à?

Chưa nói đến việc mệt nhọc, còn có cả đám người nhìn chằm chằm vào con bé, trên đại đội sẽ chỉ vào mặt mà mẹ kế không phải thứ tốt gì.

Vương Anh thì không sao cô gả cho tên đó xem như Vương Vĩnh Phúc đã tuyệt hậu, mắng cũng không mắng lên đầu mình.

Nhưng nếu Vương Linh Linh gả qua đó thì cả thanh danh của nhà này sẽ bị liên lụy!

Chuyện đó ảnh hưởng đến Vương Diệu Tông như thế nào Lý Xuân Quyên không dám nghĩ đến.

Vương Linh Linh khóc lóc, hạ quyết tâm: “Dù sao con cũng quyết định sẽ gả cho Triệu Quân! Con không muốn gả cho Từ Sương!”

Trong lòng Vương Vĩnh Thuận đầy hỏa, máu nóng muốn xông lên não, nha đầu chết tiệt này, bình thường ham ăn biếng làm thì cũng thôi đi vốn muốn gả cô ta cho Từ Sương để coi như có thêm điểm cống hiến trong nhà, Lý Xuân Quyên nguyện ý dỗ thì dỗ. Ai biết được lại biến đứa con gái này thành người không biết tốt xấu như này.

Vương Vĩnh Thuận tát cho Vương Linh Linh một cái: “Mày nằm mơ!”

Lý Xuân Quyên cũng rơi nước mắt theo: “Nha đầu này sao nói không nghe vậy con? Từ Sương là đứa có điều kiện tốt, con còn bắt bẻ cái gì?”

Vương Linh Linh bị đánh cho một bên má sưng lên, ngoài miệng vẫn không phục như cũ: “Bố mẹ thì biết cái gì? Từ Sương là phế vật, ai gả cho tên đó đúng là xui xẻo!”

….

Nghe tiếng cãi vã ở cách vách, cuối cùng Vương Anh cũng biết vì sao Vương Linh Linh có những biểu hiện kỳ quái.

Ngoài miệng Vương Linh Linh ương ngạnh, một hai nói tiền đồ của Triệu Quân rộng mở, lại bảo Từ Sương là phế vật… Trong lòng Vương Anh nghĩ lại hành động của Vương Linh Linh gần đây, đã có đáp án.

Người chị họ này của cô e là đã trọng sinh.

Vương Anh lắc đầu, mặc dù không biết vì sao kiếp trước người chị họ này trải qua cuộc sống không như ý nhưng xem ra chuyện đầu tiền sau khi cô ta trọng sinh chính là đổi đàn ông, có thể xem là không được thông minh lắm.

Nghĩ một chút Lý Xuân Quyên và Vương Vĩnh Thuận vốn muốn giới thiệu Triệu Quân cho mình…